Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1615




Chương 1615

Nhưng bây giờ đuổi theo, còn có thể đuổi kịp được không?

Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên cũng sớm đã đi theo nhóm lính canh đụng phải ở bên ngoài, cùng nhau rời khỏi nơi đó.

Bọn họ cũng không trở lại nhà trọ, mà trở lại ngôi nhà đầu tiên Thanh Đào chuẩn bị cho họ ở lại trước đó.

Từ Vinh Mộc thấy không tìm được người, vốn ôm một bụng tức giận không chỗ trút ra.

Sau khi hai tên lính bị đánh ngất xỉu tỉnh lại, nhớ lại tình huống lúc đó.

Nói người phụ nữ kia nói với bọn hắn, thân thể vị Tiền công tử kia có bệnh, muốn bọn họ có thể tới xem một chút. Ai ngờ sau khi xem, lại bị đánh lén, giống như bị thứ gì đó đâm một cái, một giây sau liền đã mất đi cảm giác. Từ Vinh Mộc nghe nói thế, không nhịn được hỏi: “Ngươi nói là, người nói người tên Tiền công tử kia vẫn ổn, hoàn toàn không có gì đặc biệt?”

“Đúng vậy. Kỳ lạ hơn nữa là, thẻ bài đeo tay của tiểu nhân cũng không thấy đâu, cũng không biết rơi ở đâu”

Từ Vinh Mộc đứng bật dậy: “Các ngươi nói cái gì, thẻ bài đeo tay không thấy nữa, thẻ bài được buộc chắc trên cổ tay làm sao lại không thấy!”

Phải biết thẻ bài trên cổ tay minh chứng cho thân phận của người đeo.

Nếu như Tiền công tử nhìn thấy, chẳng phải sẽ biết được danh tính thật sự của họn họ, chính người của thủy quân Đông Nam có liên quan đến chuyện này sao. Như vậy, ngộ nhỡ lan truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ gây ra rắc rối lớn. Từ Vinh Mộc vội nói: “Nhanh, mau báo việc này cho Trần tướng quân!”

Không lâu sau, Trần Quý nhận được tin tức.

Lúc này hắn giận tím mặt: “Không thấy thẻ bài đeo tay? Mẹ kiếp, chuyện như vậy xem ra cũng đặc biệt kỳ lạ. Nếu tên Tiền công tử kia thật sự chỉ là con trai của một thương nhân giàu có, đối với những quy tắc và việc phức tạp trong cung không hiểu rõ sẽ không sao. Nhưng nếu hắn là mật thám do triều đình sai tới, vậy chuyện này, đối với thủy quân Đông Nam chúng ta sẽ bị ảnh hưởng cực kỳ lớn.”

Trần Quý nghiến răng: “Nhanh chóng chặn cổng thành, kiểm tra tất cả những người muốn ra khỏi thành, hỏi thăm danh tính và hướng đi. Bất kể như thế nào, cũng không được để đám người kia chạy thoát, nếu không chắc sẽ có rắc rối lớn.”

Từ Vinh Mộc vội nói: “Thuộc hạ đã dặn dò người canh trừng kỹ ở cửa thành, bất kể như thế cũng sẽ giữ bọn họ lại ở trong thành Vô Tuyết.”

“Chuyện này, phải nhanh chóng báo tin cho Liên tướng quân biết… Trong khoảng thời gian này, triều đình vẫn luôn muốn tìm sơ hở của thủy quân Đông Nam, nhưng không có đầy đủ chứng cử. Một khi chuyện này, và cả chuyện trước đây các thương nhân giàu có trong thành xảy ra chuyện có liên quan, chúng ta chắc chắn sẽ không có kết quả tốt!”

Vì để tìm được “Tiền Mãn Tài” và “Khanh Ngọc”, bức họa của hai người bọn họ được dán khắp tường, đồng thời dán cả lệnh treo thưởng.

Tờ treo thưởng này đã ghi rõ, chỉ cần ai thấy được hai người trên giấy truy nã và cung cấp được những thông tin có liên quan, thì sẽ được thưởng một khoản tiền lớn.

Nhưng Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên vốn dùng mặt nạ, nên dĩ nhiên không sợ bị người khác tố giác.

Điều phiền toái nhất ở trước mắt chính là bọn họ phải làm thế nào để có thể ra khỏi thành?

Sau khi phát hiện ra Triệu Khương Lan và Mộ Dung

Bắc Uyên từ trong đám người Từ Vinh Mộc, bọn họ liền mau chóng báo người phong tỏa cửa thành.