Chương 1613
Nếu nhận ra, hắn vốn dĩ không phải giàu có gì, mà là
Thần Vương điện hạ.
Chỉ sợ để che giấu tội ác, bọn họ ra tay lạnh lùng, không quan tâm cái gì.
Việc này không nên chậm trễ, đã không thể trì hoãn nữa!
Hai người bàn bạc một chút, bỗng nhiên Mộ Dung Bắc Uyên cố ý co quắp ngã xuống mặt đất, làm trông vẻ đau đón.
Triệu Khương Lan nhìn ra bên ngoài, chỉ có hai người canh giữ.
Mà nàng và Mộ Dung Bắc Uyên đều bị còng cả tay chân.
Nàng tiến tới cạnh cửa, lắc song chắn nói: “Người đâu mau tới đây, công tử nhà ta trong người khó chịu, sợ là sắp xảy ra chuyện.”
Trong đó một người sốt ruột tới gần: “ồn ào cái gì? Các ngươi mới đến một lúc, có thể có vấn đề gì!”
“Công tử nhà ta một lát nữa sẽ bị sùi bọt mép. Trước đây hắn luôn ăn một thứ, bây giờ không thể bỏ thứ đó, bây giờ không mang theo thứ đó, hắn sẽ bị lên cơn, ngộ nhỡ hắn không may xảy ra chuyện gì, các ngươi đừng hòng có thể lấy được một đồng tiền nào của nhà họ Tiền. Như vậy, lão đại của các người coi như là không có gì sao?”
Người canh giữ nghe nói như thế, liếc mắt nhìn một chút.
Bọn hắn hung hăng mở cửa đi vào, muốn xem tình hình của Mộ Dung Bắc Uyên. Chờ khi bọn hắn cúi đầu xuống, vừa định lật người Mộ Dung Bắc Uyên quay lại.
Chỉ thấy Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan chia ra trong tay mỗi người cầm một cây châm, đâm vào cổ của bọn hắn, hai người này một giây sau đó hôn mê bất tỉnh.
Cây châm này là của Triệu Khương mang theo vừa khéo có thể lấy dùng.
Bọn hắn ngất xỉu ở đây, ngay sau đó Mộ Dung Bắc Uyên tìm thấy chìa khóa trên người bọn họ, mở ra xiềng xích trên người hắn và Triệu Khương Lan. Sau đó, kiểm tra cổ tay của hai người này.
Đúng như dự đoán, trên cổ tay của bọn họ đều có một miếng kim loại hình thẻ bài.
Nhìn kỹ một chút, mặt trên viết rõ ràng hai chữ “Đông Nam”.
Mặt trái viết là “Hữu đại” .
Như vậy, có thể chắc chắn danh tính của những người này.
Không phải thủy quân Đông Nam còn là gì?
Mộ Dung Bắc Uyên cất xong thẻ bài trên cổ tay bọn họ, rồi nói với Triệu Khương Lan: “Đi thôi, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nên tranh thủ thời gian thay y phục của bọn chúng, rồi rời khỏi đây.”
Triệu Khương Lan nhẹ gật đầu, hai người liền nhanh chóng thay quần áo.
Lai xoay người bọn hắn vào trong, lưng hướng ra ngoài, cuối cùng từ bên ngoài nhìn vào cũng không nhận ra.
Triệu Khương Lan lấy bụi ở trên tường, bôi trên mặt nàng và Mộ Dung Bắc Uyên, nhìn đen sì.
Lúc này đã là đêm khuya, tất cả ánh sáng trong nhà giam mở mịt.
Cứ như vậy đi ra ngoài, chưa chắc có người có thể nhận ra họ.
Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đang chuẩn bị đi ra ngoài, ai ngờ trước mặt lại đụng phải một toán quân, người dẫn đầu chính là Từ Vinh Mộc.
Hai người bước chân, muốn quay người đi, lại bị Từ Vinh Mộc gọi lại từ phía sau.