Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1480




Chương 1480

Gánh nặng trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên được giải quyết, hắn kiên quyết gật đầu: “Nhi thần biết rõ, nhi thần đã lên sẵn kế hoạch tồi tệ nhất rồi. Cảm ơn phụ vương vì đã thành toàn cho nhi thần!”

Sắc mặt của Chiêu Vũ để rất lạnh lẽo.

“Bây giờ, sứ thần Vinh Dương đang ở trong kinh thành, muốn giữ lại Triệu Khương Lan thì nhất định phải có kế hoạch vẹn toàn. Dù sao thì trước đây trẫm cũng đã đồng ý cuộc hôn nhân này, hiện tại nếu trẫm xen vào, nhất định sẽ bị dân chúng khắp thiên hạ bàn tán, bảo rằng trẫm là kẻ lật long.”

“Phụ hoàng nói vậy là có ý gì?”

“Tốt hơn là nên như thế này. Thay vì để phía Vinh Dương ngày đêm nhớ thương công chúa Nhã Lan không quên, tốt hơn là nên cắt đứt ngọn nguồn của việc này cũng như dập tắt tâm tư của bọn họ

Chiêu Vũ để nheo mắt lại: “Cho nên trẫm cho rằng chờ thêm vài ngày nữa tạo ra một vụ tai nạn, để người dân ở Vinh Dương nghĩ rằng công chúa Nhã Lan đã qua đời ngoài ý muốn. Lúc đó, mặc kệ bọn họ có tin hay không, thì vương triều Thịnh Khang cũng đã đưa chuyện này ra để giải thích. Dù có thế nào đi nữa, bọn họ cũng không thể đưa một người đã chết trở về Vinh Dương. Sau đó, cuộc hôn nhân sẽ không còn nữa. Những người bên ngoài biết chuyện, nhiều nhất bọn họ cũng sẽ thở dài tiếc nuối, nhưng cũng sẽ không có bất kì lời buộc tội nào khác.”

Mộ Dung Bắc Uyên lo lắng nói: “Tuy nhiên, hoàng đế ở Vinh Dương, chẳng may hắn ta biết rằng Công chúa Nhã Lan là Thần Vương phi. Nếu bây giờ chúng ta tuyên bố với dân chúng rằng Công chúa Nhã Lan đã qua đời ngoài ý muốn, thì có nghĩa là Triệu Khương Lan cũng không làm được Thần Vương phi nữa hay sao?”

“Đúng vậy, trẫm muốn như vậy. Nếu hai người các ngươi đã xác định ở bên cạnh nhau, thì chút hư danh đó có nghĩa lý gì? Từ nay về sau không còn công chúa Nhã Lan cũng không còn Thần Vương Phi. Mọi thứ trên đời này không phải cái gì cũng hoàn hảo cả, các ngươi không phải cái gì tốt cũng muốn được! Nếu không phải như vậy, ở Vinh Dương, cho dù chúng ta làm bất cứ chuyện gì thì cũng bị cho là bất nhân bất nghĩa, bị người đời lên án. Con cũng không muốn bọn họ gặp chuyện không hay trong tương lai đúng không.”

Chiêu Vũ để cũng đã từng nghĩ đến chuyện này, nếu mọi chuyện xảy ra thực sự đến mức đó thì đây chính là giải pháp tốt nhất.

Ngay cả khi đối phương không tin chuyện này, thì ít nhất bọn họ cũng không tìm ra lý do gì để phát động chiến tranh

Tất nhiên Mộ Dung Bắc Uyên hiểu được lời nói của Chiêu Vũ đế là hoàn toàn có lý.

Và cả khi lập trường của hắn không như thế, thì hắn cũng không thể phản bác được lời của Chiêu Vũ đế.

Dù sao, đối với hắn, sức hấp dẫn lớn nhất là được ở bên Triệu Khương Lan.

Mặc dù kế sách của Chiêu Vũ đế là không công bằng đối với Triệu Khương Lan, nhưng nó còn nhân từ hơn rất nhiều so với trước đây cứ khăng khăng đuổi nàng đi.

Bởi vì ngay cả trong trường hợp này, xung đột để xảy ra chiến tranh có thể được giảm thiểu rất nhiều.

Nó có lợi cho cả triều đình và dân chúng.

Vì vậy, Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu dưới đất: “Nhi thần nguyện ý chấp nhận đề nghị của phụ hoàng, Triệu Khương Lan nàng cũng sẽ không phản đối. Tuy nhiên, mặc dù nàng không phải là Thần Vương phi nữa nhưng Triệu Khương Lan vẫn phải tiếp tục sống trong vương phủ, ở bên cạnh nhi thần, nhi thần hy vọng phụ hoàng sẽ không chia rẽ chúng ta.”

Chiêu Vũ đế tức giận nhìn hắn, gần như tức giận mắng một tiếng.

“Trẫm biết, trẫm biết các ngươi không thể tách rời nhau! Ngày đêm vì tình yêu mà ngươi không còn để ý đến chuyện trọng đại nữa, trẫm không biết phải nói với người như thế nào. Vậy đi, hiện tại không phải là người đề ra việc ký kết hiệp nghị để lấy quân lương sao, mang nó đến đây cho trẫm đi! ”

Nét mặt của Mộ Dung Bắc Uyên không chút biến hóa.

“Hiện tại phụ hoàng chỉ mới đưa ra một đề nghị, cụ thể chuyện xảy ra như thế nào còn chưa rõ. Cho nên, chuyện quân lương phụ hoàng không nên vội sốt ruột. Khi nào thì hoàn toàn đuổi được sứ thần Vinh Dương kia đi, thì sẽ đến lúc thi thần giải quyết mọi chuyện.” Chiêu Vũ để nghiến răng tức giận.

“Được lắm, ngay cả khi trẫm không muốn tính toán, rồi trẫm đã cam đoan như vậy mà người còn không tin trẫm hay sao?”

Mộ Dung Bắc Uyên cúi đầu, trên mặt không nhìn ra được cảm xúc.