Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1466




Chương 1466

Lão quản gia ân cần hỏi: “Trắc phi, người đã gặp chuyện gì sao, là ai đã bắt nạt người vậy?”

Hứa Mạn Nhi cắn chặt môi, chỉ im lặng lắc đầu rồi chạy vụt vào nhà.

Lão quản gia chỉ đành nhìn về phía thị vệ đi theo nàng “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nhìn Trắc phi lại buồn như vậy chứ?”

Thị vệ mau chóng kể tường tận sự việc đã xảy ra cho quản gia nghe, lão quản gia sa sầm mặt, cảm thấy thương thay Hứa Mạn Nhi.

Gần tối Mộ Dung Bắc Hải mới trở về, Hứa Mạn Nhi gần như cả ngày không ăn, cũng không muốn ăn, càng không muốn bị ai quấy rầy.

Sau khi vào cửa, hắn hỏi: “Trắc phi đã về chưa?”

Lão quản gia bước tới nói: “Điện hạ, lão nô có chuyện muốn nói với người, hôm nay trong lúc du ngoạn, vì thấy người rơi xuống nước, y phục của người đó giống y hệt y phục của Thần vương phi, mà đúng lúc đó Thần vương phi lại biến mất, vì vậy Trắc phi nghĩ rằng Thần vương phi đã rơi xuống nước nên nhảy xuống cứu người.”

Mộ Dung Bắc Hải nghe vậy không khỏi nhíu mày: “Gan nàng cũng lớn thật, cho dù là Triệu Khương Lan có rơi xuống nước, nàng ấy cũng không thể mạo hiểm như vậy!”

“Nhưng chuyện không ngờ đến đó là người rơi xuống nước đó thực sự không phải Thần Vương phi, mà là một nam nhân mặc y phục màu đỏ.

Tim Mộ Dung Bắc Hải bỗng thịch một tiếng.

Không phải hắn quan tâm những điều đó mà là hắn lo cho tâm trạng của Hứa Mạn Nhi lúc này, Mộ Dung Bắc Hải vội vàng rảo bước đi tìm Hứa Mạn Nhi.

Hứa Mạn Nhi đang nằm trên giường, nhìn nàng không có chút tinh thần nào cả.

Nghe tiếng mở cửa, nàng tưởng đó là Thúy Ngọc, nhàn nhạt nói:”Ta không muốn ăn, người lui ra đi.

“Tại sao lại không muốn ăn?”

Giọng nói này…

Hứa Mạn Nhi giật mình vội quay đầu lại.

Mộ Dung Bắc Hải ngồi bên giường nắm lấy tay nàng “Tâm trạng không tốt sao? Ta nghe hết mọi chuyện rồi. Nàng đó, sao lại thiếu bình tĩnh như vậy chứ. Chỉ biết mạo hiểm cứu người, nàng có từng nghĩ rằng nếu như bản thân nàng xảy ra chuyện…

Hứa Mạn Nhi từ từ rút tay về.

Hiển nhiên, Mộ Dung Bắc Hải sẽ để tâm chuyện này mà.

Dù gì thì thực sự nàng đã cứu một nam nhân, cũng coi như là cùng nhau rơi xuống nước.

Chuyện này một khi mà truyền ra ngoài chắc chắn sẽ không tránh khỏi bị chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nói không chừng bây giờ người ta đã truyền đầy những điều không hay rồi cũng nên, nghĩ đến đây, Hứa

Mạn Nhi lại thấy đau lòng.

Mộ Dung Bắc Hải hơi giật mình khi thấy nàng rút tay lại.

Hắn lập tức kéo tay nàng lại, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn: “Nàng sao vậy, nếu nàng cảm thấy không vui, nói hết cho ta nghe được không, đừng một mình chịu đựng như vậy chứ.”

Hứa Mạn Nhi không kìm được nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống. Đột nhiên nàng khóc vô cùng thương tâm khiến Mộ Dung Bắc Hải càng thêm lo lắng: “Đừng khóc, đừng khóc, không có chuyện gì to tát cả, đừng khóc nữa, ngoan”

“Điện hạ, thực sự xin lỗi, không phải ta cố ý. Ta chỉ tưởng rằng, tưởng rằng Thần vương phi gặp nguy hiểm, trong lòng ta nghĩ rằng dù như thế nào đi chăng nữa cũng không thể để nàng ấy xảy ra bất cứ chuyện gì được. Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện nực cười này, ta biết họa mà ta gây ra đã bôi nhọ danh tiếng của Vương phủ.” Mộ Dung Bắc Hải không ngờ rằng nàng lại vì những chuyện như này mà cảm thấy không vui.

Đã là lúc nào rồi mà nàng còn nghĩ đến danh tiếng của vương phủ, thật là ngốc mà.

“Bôi nhọ? Sao lại bôi nhọ vương phủ? Nàng tốt bụng dũng cảm cứu người như vậy. Cho dù ai nghe xong cũng chỉ cho rằng nàng là một cô nương tốt khó có thể có được thôi.”

Hứa Mạn Nhi ngơ ngác nhìn hắn: “Chàng không để bụng thật sao, ta còn tưởng rằng chàng sẽ rất tức giận, vì dù sao thì ta đã xuống nước để cứu một nam nhân. Nếu như truyền ra ngoài, sợ rằng…