Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1433




Chương 1433

Mộ Dung Bắc Hải nhìn chăm chăm nàng ấy vài giây, mới nhận ra được đối phương là ai.

Trái tim hắn bị nhấc lên, giống như bị ai đó siết chặt lại. Viên hoàng hậu muốn tới gần, Mộ Dung Bắc Hải lại đẩy bà ra.

Hắn thậm chí còn không chú ý tới bản thân mình không cầm gậy chống, nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới gần bờ tường.

“Mạn Nhi, Mạn Nhi?”

Mộ Dung Bắc Hải lảo đảo bước tới ôm lấy nàng ấy, lúc nữ quan buông Hứa Mạn Nhi ra, nàng ấy như bị rút đi sạch sức lực, nhanh chóng trượt người xuống.

Cả người đều rơi vào trong ngực Mộ Dung Bắc Hải.

Hắn không dám tin nhìn cảnh này.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tiểu cô nương vốn thông minh linh động của hắn, lại thành ra như thế này. “Mạn Nhi, Mạn Nhi! Nàng tỉnh lại đi, đừng làm ta sợ”

Hứa Mạn Nhi cảm giác bên tại có âm thanh quen thuộc vang lên.

Nàng ấy cố mở to mắt, nhưng tầm mắt lại vô cùng mơ hồ.

“Điện hạ, là chàng đúng không?”

Ngay cả một câu đơn giản cũng muốn hao tổn hết sức lực. “Là ta, là ta tới cứu nàng. Nàng đừng làm ta sợ, chúng ta về nhà có được không?”

Hứa Mạn Nhi hơi nhếch khóe miệng, vươn tay sờ lên mặt Mộ Dung Bắc Hải. “Chàng tỉnh rồi, thật tốt.”

Nói xong, tay nàng ấy liền rơi xuống, ý thức đều dừng lại trong giây phút ấy.

Nước mắt Mộ Dung Bắc Hải rơi xuống, hắn ôm siết Hứa Mạn Nhi vào trong ngực. “Thật sự xin lỗi, xin lỗi nàng, là do ta không tốt, xin lỗi.”

Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên thấy cảnh này, trong lòng không biết là cảm xúc gì.

Tam ca khó khăn lắm mới có thể gặp được một người tâm ý tương thông, đôi bên hợp ý.

Nhưng vì sao nhất định phải trải qua giày vò như vậy. Viên Hoàng hậu muốn nói lại thôi.

Tuy nói vẫn luôn không thể hỏi được gì từ miệng Hứa

Mạn Nhi, trong lòng bà cũng rất sốt ruột.

Mặt khác lại nghĩ liệu có phải đã oan uổng Hứa Mạn Nhi hay không? Nếu không tại sao cho dù bà có tra hỏi thế nào đi nữa,

Hứa Mạn Nhi đều nói không biết.

Nhưng mà Viên Hoàng hậu lại lo rằng nếu mềm lòng thì sẽ để lại một mối họa lớn cho Mộ Dung Bắc Hải.

Bây giờ nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải đau lòng đến như thể, nói không chừng sẽ trách bà. “Bắc Hải. Con đừng trách mẫu hậu nhiều chuyện, lần này con trúng độc bọ cạp, tâm tư người hạ độc có thể nói là ác độc dã man. Đã vậy độc dược lại tra ra được từ trên người tỳ nữ bên người của Hứa Mạn Nhi, nếu mẫu hậu không điều tra rõ ràng, không thể yên tâm để nàng ta ở bên cạnh con được.”

Mộ Dung Bắc Hải chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt âm u. “Mẫu hậu, cái người gọi là điều tra rõ ràng, là buộc người vô tội nhận tội, dùng biện pháp độc ác tra tấn người ta sống không bằng chết như vậy sao? Mẫu hậu từ trước đến nay luôn tin phật, vốn nên mang lòng từ bi, nhưng cách làm bây giờ của mẫu hậu lại khiến trong lòng nhi thần run sợ.”

Viên Hoàng hậu thay đổi: “Bắc Hải, lời này của con là có ý gì, bản cung chẳng lẽ là cố ý nhằm vào Hứa Mạn Nhi sao? Bản cung làm những việc này, còn không phải vì muốn con bình an. Chuyện hôm nay bởi vì con cưng chiều nàng ta, tin tưởng nàng ta vô điều kiện. Nhưng con trúng độc, nàng ta là người có hiềm nghi lớn nhất! Nếu dễ dàng cho qua việc này, nói không chừng sau này sẽ đem lại tại hoạ ngầm, con cũng không lo lắng sao?”