Chương 1417
Trong đầu nàng ta không khỏi hiện lên lời Hứa phu nhận đã dặn dò, trong lòng quay cuống mấy vòng.
Thừa dịp sau buổi chiều, lúc Hứa Mạn Nhi cần một ít đồ để cho người ra ngoài mua, Tử Trúc chủ động đề nghị ra ngoài giúp Hứa Mạn Nhi đặt mua.
Đợi sau khi ra khỏi cửa, nàng ta lại bí mật nhìn xung quanh, mắt thấy không có ai đi theo liền lách người vào một quản trà.
Hứa phu nhân đã đợi nàng ta ở đây được một lúc lâu. Sau khi nhìn thấy nàng ta, Hứa phu nhân lập tức hỏi: “Sơn Vương điện hạ đối với Hứa Mạn Nhi như thế nào?”
Tử Trúc chỉ có thể thành thật nói: “Điện hạ đối với trắc phi vô cùng tốt, không chỉ phá lệ cho nàng ấy trực tiếp từ cửa chính vào phủ, đêm qua còn ân ái triền miên với trắc phi.
Hứa phu nhân càng thể hiện sự bất mãn, hừ lạnh một tiếng.
“Nếu như cứ tiếp tục như thế này thì sao được? Hứa Mạn Nhi chẳng phải là muốn được Sơn Vương cưng chiều cho lên trời, chỉ sợ là sau này trong mắt sẽ không còn nhà họ Hứa chúng ta nữa, vậy thì nữ nhi của ta chẳng phải là sẽ bị chà đạp sao?”
Tử Trúc cẩn thận hỏi: “Không biết là phu nhân muốn nô tỳ phải làm như thế nào ?
Hứa phu nhân nghe thấy lời này mới hơi nhướng mày lên.
Bà ta lại mời một người khác từ bên cạnh ra, chính là bà lão mù ngày hôm đó.
“Đại sư, lúc trước người đã nói với ta, chỉ cần Hứa Mạn Nhi thuận lợi gả vào Sơn Vương phủ thì sẽ có biện pháp làm cho Sơn Vương chán ghét mà vứt bỏ nàng ta, không biết có thật hay không? Bây giờ Hứa Mạn Nhi đã vào phủ rồi, chúng ta ở đây có phải là cũng nên ra tay rồi không?”
Bà lão mù kia gật gật đầu, đột nhiên lấy thứ gì đó ở trong túi áo ra.
Bà ta đưa thứ đồ vật đó cho Hứa phu nhân.
Đây là một loại thuốc có thể thay đổi lòng người nhưng lại không gây tử vong hay là có hại rõ ràng đối với cơ thể. Không vị, không độc, chỉ là người dùng lâu sẽ cảm thấy tâm tình phiền muộn, không khống chế được mà phát giận. Cho dù là tính tình của Sơn Vương điện hạ có tốt bao nhiều nhưng sau khi sử dụng vật này lâu dài cũng trở nên cáu kỉnh. Đến lúc đó chỉ cần trắc phi có sai sót gì thì Sơn Vương nhất định sẽ không vừa ý với nàng ta, nhất định có thể giúp được phu nhân người…
Hứa phu nhân có chút mừng rỡ tiếp nhận lấy đồ đó.
Bà ta hỏi rõ: “Đại sư có thể bảo đảm rằng thứ đồ này sẽ không có độc chứ? Tuy rằng ta có lòng muốn Sơn Vương chán ghét mà vứt bỏ Hứa Mạn Nhi nhưng hoàn toàn không dám hạ độc Sơn Vương! Nếu không dồn Hứa Mạn Nhi vào đường cùng, nhà họ Hứa bọn ta cũng sẽ theo không nổi.”
Bà lão mù vỗ ngực, một mực chắc chắn: “Xin phu nhân hãy tin bà già đây, Sơn Vương điện hạ và ta không thù không hận, sao ta có thể cố ý hại chết ngài ấy được. Hơn nữa, nếu như Sơn Vương xảy ra chuyện thì phu nhân đây cũng sẽ gặp họa, bà lão này làm sao có thể đưa người vào chỗ bất nghĩa chứ. Người yên tâm, thứ đồ này chỉ làm cho tâm tình người ta trở nên xấu đi, nhưng không có bất kỳ độc tính nào khác, đến lúc đó không một ai có thể tra ra được sự khác thường. Người bên cạnh cũng sẽ chỉ cảm thấy là Sơn Vương điện hạ không được kiên nhẫn với Hứa Mạn Nhi, cảm thấy chán ghét rồi vứt bỏ chứ sẽ không nghĩ đến các phương diện khác, như vậy tất nhiên cũng sẽ không liên lụy đến nhà họ Hứa.”
Bởi vì trước đây Hứa phu nhân đã xác định được bản lãnh của người mù này và hết lòng coi bà ta là một vị thần tiên sống.
Vì vậy hoàn toàn tin tưởng vào lời bà ta nói, hoàn toàn không có nghĩ sâu xa.
Bà ta nóng lòng nhận lấy thứ đồ đó rồi sau đó thuận tay nhét cho Tử Trúc.
“Lời của vị đại sư này người đều đã nghe hết rồi chứ? Cụ thể phải làm như thế nào có lẽ không cần ta phải dạy người, người là một đứa trẻ cơ trí, chỉ cần tìm được cơ hội thì hãy thêm thứ đồ này vào trong thuốc thang ở Sơn Vương phủ, tính tình của Sơn Vương sẽ trở nên nóng nảy. Nhưng người phải nhớ kĩ, chuyện này không được để bất kì ai bên cạnh phát hiện, phải làm một cách hết sức bí mật.
Tử Trúc dùng sức gật đầu: “Mong phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ cẩn thận hành sự.”