Chương 1393
Hứa phu nhân cắn môi, trong lòng thầm nghĩ, nếu có cách nào để Mộ Dung Bắc Hải chán ghét Hứa Mạn Nhi thì thật tốt
Nhưng đến tận tối rồi mà Mộ Dung Bắc Hải vẫn đến Hứa phủ, rõ ràng là rất coi trọng Hứa Mạn Nhi.
Trước mắt muốn làm gì đó e rằng hơi khó.
Chắc phải đợi đến khi Hứa Mạn Nhi trở thành Trắc phi rồi lại tính toán tiếp.
Bà ta không muốn vì một mình Hứa Mạn Nhi mà hoàn toàn liên minh với Sơn Vương phủ
Hiện giờ Thái tử là Mộ Dung Bắc Quý, hoàng thượng kiểu gì cũng có một ngày sẽ già đi, đợi đến khi Thái tử đăng cơ, nhà họ Hứa bọn họ không phải xui xẻo sao.
Hai người bọn họ ở đây lo lắng sợ hãi, nhưng trong cung đã bắt đầu chuẩn bị hôn sự.
Sáng ngày hôm sau, nữ quan do hoàng hậu phải tới nhà họ Hứa, bàn bạc những chuyện liên quan tới sính lễ với Hứa phu nhân.
Cho dù không phải là đón chính phi nhưng Mộ Dung
Bắc Hải dành cho Hứa Mạn Nhi vinh hạnh rất lớn.
Hoàng hậu theo ý của Mộ Dung Bắc Hải chuẩn bị sinh lễ vô cùng đầy đủ, gần như không khác gì khi cưới Vương phi.
Chuyện này khiến Hứa An Liễu tức đỏ mắt. Dựa vào đâu mà Hứa Mạn Nhi lại có được may mắn như vậy?
Nếu lúc đầu nàng ta chỉ khó chịu với một biểu muội gần bằng tuổi mình thì bây giờ Hứa An Liễu đã vô cùng phẫn uất và căm hận.
Thậm chí Hứa An Liễu còn hy vọng Hứa Mạn Nhi chết ngay lập tức thì tốt biết bao!
Sính lễ mà trong cung đưa tới càng nhiều thì tâm trạng của người nhà họ Hứa lại càng nặng nề. Nhưng trong lòng Hứa Mạn Nhi lại rất vui vẻ.
Nàng có thể tưởng tượng được, để cho nàng được giả đi một cách long trọng như vậy, Mộ Dung Bắc Hải đã nỗ lực như thế nào.
Nhất định Mộ Dung Bắc Hải đã phải cố hết sức để thuyết phục Hoàng hậu. Một người lạnh lùng như vậy, lại bằng lòng vì nàng làm những chuyện như vậy, nàng có đức hạnh gì mà lại được đối xử như vậy?
Không bí mật nào giấu được trong kinh thành nên chuyên Sơn Vương chuẩn bị cưới Trắc phi cũng nhanh chóng lan truyền đến khắp các hang cùng ngõ hẹp.
Bỗng dưng tên của Hứa Mạn Nhi được lan truyền khắp giới khuê tú ở kinh thành.
Có rất nhiều người chưa từng nhìn thấy vị tiểu thư này của nhà họ Hứa nên càng cảm thấy hứng thú với nàng hơn.
Lúc Hứa An Liễu ra khỏi cửa, nàng ta thường xuyên nghe thấy có người nhắc đến tên của Hứa Mạn Nhi, khiến nàng ta càng lúc càng khó chịu.
Rõ ràng nàng ta mới là người để mọi người chú ý tới, dựa vào đầu tất cả những vinh dự này lại bị một tiện nhân như Hứa Mạn Nhi chiếm mất.
Đợi đến khi xung quanh không có ai, Hứa An Liễu không kìm được mới nói với ma ma thân cận bên cạnh mình: “Những người này làm sao vậy? Bọn họ đều chưa từng nhìn thấy Hứa Mạn Nhi vậy mà đều nói nàng ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đúng là quá bất hợp lý! Hứa Mạn Nhi thì có gì mà đẹp chứ, mắt không hề to, đã thế lại gầy yếu, không hề khỏe mạnh chút nào, không biết mấy người đó có hiểu thế nào là đẹp không không biết?”
Ma ma bên cạnh chỉ có thể an ủi nàng ta: “Biểu tiểu thư làm sao có thể so sánh được với tiểu thư. Tiểu thư ấy chỉ liễu yếu đào tơ, còn tiểu thư là hoa nhường nguyệt thẹn. Tiểu thư suy nghĩ mở hơn một chút, hiện giờ Sơn Vương Điện hạ chỉ đang thích mới lạ thôi, bình thường ngài ấy đã dùng quen sơn hào hải vị, thỉnh thoảng được ăn chút cháo trắng với rau nên đương nhiên cảm thấy ngon. Nhưng sớm muộn thì cũng có một ngày ngài ấy sẽ cảm thấy chán.”
Tâm trạng của Hứa An Liễu khá hơn một chút.