Chương 1389
Hứa Mạnh Niên vội vàng quát: “Hứa An Liễu, con ăn nói với biểu muội kiểu gì vậy? Mạn Nhi từ trước đến giờ đều là một đứa bé ngoan ngoãn, làm sao có thể làm chuyện linh tinh bên ngoài. Là Thần Vương phi tìm Mạn Nhi có chuyện, đâu có phải là nó cố tình tránh mặt không gặp. Xem con vừa nói cái gì kìa, còn không mau xin lỗi biểu muội của con đi.”
Hứa An Liễu vừa nghe vậy, hai mắt mở to trừng trừng.
“Phụ thân, sao người lại giúp nàng ta không giúp con, con mới là con gái của người.”
“Mạn Nhi cũng là cháu gái của ta, đương nhiên ai có lý thì ta sẽ giúp người đó. Ta cảnh cáo con, về sau Mạn Nhi sống trong Hứa gia, con không được ức hiếp Mạn Nhi, phải đối xử tốt với con bé. Nếu ta phát hiện ra con đối xử tệ bạc với Mạn Nhi, đừng trách ta lột da con!”
Hứa An Liễu nghe được câu này, tức giận đứng giậm chân. Hứa Mạn Nhi không muốn lôi thôi với bọn họ nên đi về phòng trước.
Thấy nàng ấy vừa đi, Hứa Mạnh Niên vội kéo Hứa An Liễu sang một bên.
“Con hiểu gì chứ? Con có biết về sau Hứa Mạn Nhi sẽ trở thành ai không? Hôm nay Sơn Vương điện hạ đích thân đưa nó về tới tận phủ, nói một thời gian nữa sẽ để nó làm Trắc phi của Sơn Vương phủ. Đó là Sơn Vương Điện hạ, là đích tử của Hoàng hậu. Hiện giờ đến Thái tử còn không có địa vị tôn quý bằng Sơn Vương Điện hạ. Chỉ cần lôi kéo được Hứa Mạn Nhi, việc nó trở thành Trắc phi của Sơn Vương phủ chỉ có lợi mà không có hại cho chúng ta. Chúng ta nhất định phải dỗ dành nó con biết không?”
Hứa An Liễu vội vàng bịt miệng: “Phụ thân, người không nói nhầm chứ? Sơn Vương điện hạ, làm sao ngài ấy có thể thích Hứa Mạn Nhi chứ? Dựa vào đâu mà nó lại được Điện hạ yêu mến, rõ ràng con mới là người đứng đầu trong Thi từ yến.
“Con còn không thấy xấu hổ sao, trong Thi từ yến hôm đó, nếu không phải Hứa Mạn Nhi giúp con gian lận thì còn đã thua từ lâu rồi! Lúc đó con cũng bắt nó chịu không ít ấm ức, nói không chừng nó đã ghi hận trong lòng, thế nên về sau con không được nhắc đến chuyện đứng đầu trong Thi từ yến nữa.”
Hứa An Liễu bĩu môi không cam lòng: “Đúng là để nàng ta được lợi, chuyện của Hứa Mạn Nhi rốt cuộc là sao vậy a? Lúc thì là công chúa Nhã Lan, lúc thì là Sơn Vương điện hạ, sao quen biết hết với những người quyền quý trong kinh thành vậy? Rõ ràng con mới là đại tiểu thư của nhà họ Hứa, sao bây giờ con phải quay lại dỗ dành ngược lại nàng ta, còn chút thiên lý nào nữa không?”
“Dựa vào chuyện nó có bản lĩnh, có thủ đoạn, dụ dỗ được Sơn Vương Điện hạ, hôm nay con không nhìn thấy ngài ấy thương nó như thế nào đâu. Điện hạ còn đặc biệt dặn ta không được để cho nó chịu chút ấm ức nào, nếu con đắc tội với nó, nó sẽ quay về nói lại với Sơn Vương thì con không có kết cục tốt đẹp đầu
Hứa An Liễu chưa từng phải chịu nỗi uất ức nào như vậy? Nhưng lại không dám không nghe lời của Hứa Mạnh Niên.
Nhưng trong lòng nàng ta lại vô cùng ghen ghét, đố kỵ với Hứa Mạn Nhi.
Dựa vào đâu vào một người có thân phận thấp kém như Hứa Mạn Nhi lại hơn được nàng ta, hơn nữa lại khiến cho Mộ Dung Bắc Hải phải lòng.
Trở về phòng, Hứa An Liễu bắt đầu trút giận. Mẫu thân của nàng ta, cũng chính là cữu mẫu của Hứa Mạn Nhi nhìn Hứa An Liễu khó hiểu.
“Sao vậy con gái bảo bối? Ai làm cho con không vui à?”
Hứa An Liễu sà vào lòng mẫu thân: “Mẫu thân, hôm nay phụ thân nói cho con biết, ả Hứa Mạn Nhi kia được Sơn Vương Điện hạ nhìn trúng, chuẩn bị trở thành Trắc phi của Sơn Vương rồi! Chuyện này không phải quá hoang đường sao? Rõ ràng nàng ta chỉ là biểu tiểu thư của nhà chúng ta, dựa vào đầu mà nàng ta lại nhận được vinh hạnh đó? Người đó là Sơn Vương Điện hạ, là đích tử của Hoàng hậu! Biết bao nhiêu người muốn gả vào Sơn Vương phủ, vậy mà tại sao chỉ một mình nàng ta gặp được chuyện tốt này?”
Hứa phu nhân vừa nghe xong, khuôn mặt lập tức biến sắc.