Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1291




Chương 1291

Sau đó Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nàng trìu mến, có chút xúc động: “Nàng có nghĩ đây là số mệnh giữa ta và nàng không? Trước khi qua đời nàng là Lý Hân, nàng không trọng sinh trong thân xác của người khác, mà lại trọng sinh làm Vương phi của ta. Vậy nên đó chính là số mệnh của chúng ta đã được sắp đặt. Vốn dĩ chúng ta thuộc về nhau, không ai có thể chia cắt chúng ta được.”

“Nếu Triệu Khương Lan trước kia vẫn còn cơ hội sống sót, thiếp hy vọng nàng ấy có thể thông minh lanh lợi, thân thể khỏe mạnh và may mắn như thiếp, có thể gặp được người định mệnh của mình và có một cuộc sống viên mãn”

Hắn duỗi tay ra ôm chặt lấy nàng: “Ừ, nhất định mà!”

Hai người nhìn nhau cười, ôm nhau ngủ thiếp đi.

Khi Triệu An Linh trở lại nhà họ Triệu, thật ra Triệu Đường đã không làm nàng ta khó xử vì sự tùy hứng của nàng ta.

Thay vào đó, trong lòng ông ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin Triệu Khương Lan được tuyên án vô tội.

€ó lẽ nhiều người sẽ nghĩ rằng nếu Triệu Khương Lan có thể đến Vinh Dương để làm Hoàng hậu, đó sẽ là một điều vô cùng vinh dự.

Nhưng đối với nhà họ Triệu thì lại không có bất cứ lợi ích gì.

Bởi vì nàng sẽ không bao giờ làm Hoàng hậu với tư cách là Thần vương phi, vì vậy ở bên ngoài nàng sẽ không phải là con gái của Triệu Đường.

Cho dù đây là sự thật mà mọi người đều nghĩ đến thì ông ta cũng không thể chạy đến Vinh Dương làm nhạc phụ hoàng đế được.

Nhưng khi Triệu Khương Lan ở lại Thịnh Khang thì lại hoàn toàn khác.

Chưa kể bây giờ vẫn chưa có quyết định tương lai thiên hạ sẽ rơi vào tay ai.

Cho dù Mộ Dung Bắc Uyên không khát vọng uy thế, chỉ cần Vinh Dương dần dần khôi phục, thì hơn nửa giang sơn này vẫn sẽ rơi vào tay hẳn.

Với quan hệ giữa Triệu Khương Lan và Vinh Dương, nhà họ Triệu cũng có thể đứng vững trong hoàn cảnh như thế.

Phản ứng này của Triệu Đường là bình thường, nhưng đối với Thích phu nhân thì cách làm của Triệu An Linh không khác gì đã phá vỡ hình tượng vốn có của nàng ta trong ấn tượng ban đầu của bà.

Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm, Thích phu nhân chủ động bước đến viện của Triệu An Linh.

Vốn dĩ trong lòng Triệu An Linh rất không thoải mái, một mặt là vẫn chưa hết xót xa trước cái chết của mẹ mình.

Mặt khác, giờ đây Triệu An Hinh đã bị chính tay nàng ta đưa vào nhà lao. Cho dù nàng có oán hận Triệu An Hinh thì dẫu sao hẳn cũng đã từng là người đệ đệ mà nàng thực sự quan tâm, cho dù là ai thì trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.

Gió mùa đông thổi qua, vốn dĩ là trong viện sẽ vô cùng sôi động nhưng lúc này lại yên tĩnh hoang vắng.

Triệu An Linh ngồi một mình trên bậc thềm, nhìn bầu trời đêm với vẻ bối rối.

Lúc này, có người từ từ tiến lại gần nàng ta.

“An Linh, sao ngươi lại ngồi một mình ở đây? Trời lạnh và gió, đừng để cảm lạnh vào mùa đông, vẫn nên mặc áo choàng vào đi”

Thích phu nhân lấy một chiếc áo choàng, khoác lên người nàng ta.

Triệu An Linh nhìn có chút không quen với Thích phu nhân: “Sao người lại ở đây?”

“Ta đến gặp ngươi là vì chuyện Khương Lan được cứu, muốn đích thân cảm ơn ngươi.”