Đông chân của ngày hôm qua đã chuẩn bị xong, Chu Khiết vội vàng muốn đưa cho nàng, cầm trong tay cái hộp. Nhưng hắn ta cũng chú ý tới Thẩm Hi Nguyệt bên cạnh, ánh mắt bất giác rơi vào màu đỏ ngọc bích ở trên cổ Thẩm Hi Nguyệt, trong chốc lát khiến hắn ta có chút xấu hổ. Tại sao lại cứ phải là lúc này!
Chu Khiết có chút buồn bực, hắn ta đã cẩn thận trực tiếp đưa tới Tịch Chiếu Các rồi mà. Thấy hắn ta do dự, Triệu Khương Lan khó hiếu hỏi: “Tại sao không nói gì, trong tay người là cái gì?”
Hắn ta miễn cưỡng: “Là quà của Vương gia tặng Vương phi.”
Thẩm Hi Nguyệt nghe xong ánh mắt liền rung động, trong lòng chợt lóe lên một tỉa oán hận. Mộ Dung Bắc Uyên lại thực sự chuẩn bị quà tặng cho nữ nhân này! Dựa vào cái gì!
Chu Khiết nghĩ tốt nhất là lúc này không nên mở ra, nói với Triều Khương Lan: “Lúc này Vương phi không tiện, thuộc hạ cùng Vương phi trở về Tịch Chiếu Các rồi sẽ đưa lại cho người.”
Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt ngứa ngáy, nàng ta sợ Triệu Khương Lan sẽ nhận được thứ giống của mình, cho nên liền ngăn cản Chu Khiết. “Quản gia Chu, chiếc hộp này nhìn rất đẹp, có thể cho ta xem bên trong có gì không?
Ta rất tò mo: Triệu Khương Lan không nói gì, trên mặt nàng không có vui mừng hay tức giận. Thẩm Hi Nguyệt lại bày ra vẻ mặt hưng phấn, Chu Khiết hết cách, đành phải mở hộp ra. Bên trong là một bộ trang sức Đông châu.
Kim nên sự mất mát trước đó, ánh mắt của Triệu Khương Lan vẫn không thể không nhìn vào chiếc hộp. Nàng biết về hàng hoá, biết rằng Đông châu này có giá trị lớn,
Mộ Dung Bắc Uyên ra tay cũng rất hào phóng. Chỉ là không so sánh thì sẽ không có đau thương. Nàng nhìn thấy thử còn tốt hơn, nhìn những viên trân châu này, nàng cảm thấy có chút chói mắt mà không thể giải thích được.
“Cất đi” Triệu Khương Lan nhẹ giọng ra lệnh. Chu Khiết nhanh chóng đáp lại, không quên an ủi nàng: “Cái này là Vương gia phải thuộc hạ tim rất lâu mới tìm được, Vương gia rất quan tâm đến những thứ tặng cho người.”
“Ta biết rồi” Nàng khẽ nói, nhưng Chu Khiết thầm nói không ổn, xem ra nàng không vui. Chu Khiết đang lo lắng, nhưng Khê Hà lại cười phá lên. “Nô tỳ cũng cảm thấy mắt nhìn của Vương gia rất tốt, chọn quà thôi mà cũng rất phù hợp với hai vị chủ tử.
Khí chất của Vương phi giản dị như trận châu, không giống Trắc phi của nhà chúng tôi, Vương gia tăng huyết ngọc, rõ ràng là tinh xảo, lộng lẫy” Cái gọi là “giản dị” từ trong miệng nàng ta nói ra, rõ ràng là đang mắng nàng là đồ tồi tàn.
Triệu Khương Lan lạnh lùng liếc nhìn Khê Hà: “Ngươi có biết có một lời đồn về huyết ngọc không? Nghe nói, thứ này được ngâm trong máu của người đã chết, ngâm trong máu của cái xác ngàn năm để có được màu đỏ đẹp.”
Khê Hà bị doạ sợ mở to hai mắt, ngay lập tức im lặng. Thẩm Hi Nguyệt không chắc chắn nhìn nàng, nhưng khi nhìn thấy Triệu Khương Lan cười nhẹ, lại có vẻ châm chọc: “Nha hoàn của người nói rất đúng, huyết ngọc này hợp với khí chất của ngươi. Nhìn thì lộng lẫy, thực ra lại tàn nhãn và máu lạnh.
Mắt nhìn của Vương gia thật sự rất tốt” Nói xong, nàng cũng không thèm quan tâm đến bọn họ, sải bước trở về. Thẩm Hi Nguyệt âm thầm nghiến răng, rồi lại móc khóe môi dưới.
Triệu Khương Lan nói nhiều như vậy còn không phải bởi vì nàng ta ghen tị với mình sao! Không cần biết Đông châu mà Vương gia tặng nàng quý giá như thế nào, chỉ cần có bạc là có thể mua được, đâu giống như đồ của nàng ta.
Nhiều tiền hiếm có, căn bản không phải là một cấp độ nào cả. Nàng càng nói càng chứng tỏ nàng không cam lòng. Khi biết Triệu Khương Lan đau khổ, nàng ta lại càng vui hơn. Nàng, luôn luôn là kẻ thất bại dưới tay minh!