Chương 1259
Triệu An Linh nghe vậy thì che mặt khóc: “Ta thừa nhận, lúc trước là do mẹ ta làm sai, bà ấy không màng sống chết của nữ nhân kia mà hạ độc để nàng ấy chết. Thế nhưng là do bà ấy muốn con trai đến điên rồi. Dù bà ấy có là quận chúa cao quý thì cũng không thể không cân nhắc đến chuyện nối dõi. Mặc dù bà ấy có lỗi với ngươi, nhưng nhiều năm nay vẫn coi ngươi như con ruột. Từ đó đến này, trên dưới trong nhà đều xem ngươi như Đại công tử của vợ cả. Ngoại tổ mẫu cũng vô cùng yêu thương ngươi. Chẳng lẽ những chuyện này không đủ để xoá hết nỗi hận trong lòng ngươi sao!”
“Không đủ. Dựa vào đâu mà mẹ ruột của ta chết trong im lặng không ai biết, ngay cả một phần mộ hẳn hoi cũng không có. Pháp luật Thịnh Khang đã nói, vô cớ giết người thì phải đền mạng. Nhưng mà bà ta là quận chúa, liền có thể nhẹ nhàng che đậy tất cả sự thật! Chẳng lẽ mẹ của ta xuất thân thấp kém nên phải bị người ta ngược đãi đến chết sao! Lúc bà ấy sinh ra ta, chắc hản là rất gian nan khổ sở. Còn Quận chúa Di Thanh kia ngay cả để dành bà ấy quyền được nhìn con ruột của mình cũng không cho, không có nhân tính cướp ta đi. Ai mà thèm những thứ sau này các ngươi cho ta chứ, các ngươi đã từng hỏi qua ý muốn của ta chưa, có từng hỏi xem ta có tình nguyện hay không không!”
Triệu An Linh sụp đổ kêu lên: “Triệu An Linh, có phải bắt đầu từ lúc ngươi biết được chân tướng sự thật, cũng là lúc ngươi trăm phương nghìn kế hại chết mẹ ta! Nếu như trong lòng ngươi thấy khổ sở, tại sao lại không chịu nói ra, mà nhất định phải dùng phương thức cực đoan này để trả thù chứ”
“Ta nói ra thì bà ta có thể chịu báo ứng sao. Không đâu, bà ta là quận chúa đứng chót vót trên cao! Chỉ sợ lúc ta chất vấn bà ta, bà ta cũng chỉ lạnh nhạt nói cho ta, chỉ mà tính mạng của tiện tỳ thôi, vốn dĩ cũng chẳng đáng nhắc tới. Hơn nữa ngươi nói bà ta coi ta như con đẻ, mấy lời này không thấy rất bưồn cười à. Từ sau khi có An Cẩm, vị trí của ta và An Cẩm trong lòng bà ta, cho đến ngày hôm nay vẫn không giống nhau”
“Vì sao ngươi biết hai người không được đối xử như nhau?”
“Từ nhỏ, quận chúa đã vô cùng khắc nghiệt với ta, phàm là những chỗ ta làm không tốt, bà ta đều mạnh mẽ chỉ trích ta. Thế nhưng mà đối với An Cẩm, bà ta lại vô cùng chiều chuộng. Đừng nói là đánh chửi, ngay cả nói nặng một câu cũng tuyệt đối không có. Ta còn nhớ, khi còn bé ta và An Cẩm tranh nhau một món đồ chơi nhỏ, chỉ vì không cẩn thận đẩy An Cẩm một cái, đầu của thắng bé còn chưa va đập vào đâu cả, vậy mà ta đã bị Quận chúa đánh một bạt tai, nhốt trong phòng tối cả một đêm. Ngươi cảm thấy như này là đối xử bình đẳng sao.
Không phải, xưa nay vẫn không phải! Trong lòng bà ta, chúng ta mãi mãi không thể nào giống nhau. Nếu bà ta chưa từng coi ta như con ruột, vậy thì sao ta phải coi bà ta là mẹ”
Triệu An Linh không ngờ nội tâm của hắn lại nhạy cảm như vậy.
Nàng ấy không rõ mẹ đối xử với hai đứa đệ đệ như thế nào. Cho đến bây giờ, nàng ấy vẫn luôn cảm thấy giữa bọn chúng không có khác biệt nào.
Thế nhưng bây giờ nghe Triệu An Hinh nói, nàng ấy mới phát hiện ra, hẳn có nhiều điều không vừa ý như vậy.
“Nhưng dù như thế nào, ngươi cũng không nên lựa chọn phương thức cực đoan nhất chứ! Ngươi giết mẹ xong chẳng lẽ có thể hả giận sao. Chính ngươi cũng phải trả giá thật lớn, ngươi có biết hay không!”
Bị Triệu An Linh nhắc nhở như vậy, Triệu An Hinh đột nhiên thức tỉnh.
Hắn bắt lấy cánh tay của biết sai rồi. Tỷ bỏ qua cho ta đi “Bỏ qua cho ngươi? Ngươi giết chết mẹ của ta, làm sao ta có thể bỏ qua cho ngươi!”
“Tỷ tỷ, trong lòng ta, từ trước đến nay ta luôn đối xử với tỷ như tỷ tỷ ruột. Ta biết trong lòng tỷ không nỡ cho ta, đau lòng ta. Vậy ta cầu xin tỷ, đừng nói chuyện này cho người khác. Bây giờ Triệu Khương Lan đã bị bắt, tất cả mọi người bên ngoài đều nghĩ Triệu Khương Lan đã giết người. Như này không phải rất tốt sao. Ta biết, cho đến bây giờ tỷ vẫn còn chán ghét Triệu Khương Lan, lần này là một cơ hội tốt để đẩy ả vào chỗ hiểm, tỷ có thể xả giận. Như vậy không tốt sao?”
Triệu An Linh mở to hai mắt nhìn: “Nhưng mà Triệu Khương Lan vô tội! Sao có thể để người vô tội chịu tội thay ngươi chứ!
“Vậy tỷ nhãn tâm nhìn ta bị xử tội sao, nói không chừng ta sẽ chết!
Ả ta là Vương phi, thân phận cao quý như vậy. Thần Vương nhất định sẽ cứu ả, ả không chết được. Nhưng ta thì khác, không có ai đến giúp ú An Linh: “Nhị tỷ, tỷ tỷ, ta sai rồi, ta ta cả”
Triệu An Linh gấp đến mức dậm chân: “Nếu ngươi biết sẽ có kết cục này vậy sao còn dám làm ra hành động như thế. Triệu An Hinh, ngươi đúng là hồ đồ. Ngươi muốn làm ta tức chết sao!”
Hắn quỳ thụp xuống đất một cái, nắm chặt lấy Triệu An Linh.