Chương 1191
Không phải ai khác, chính là tân Trạng nguyên Trần Lập Huy.
Vốn dĩ Triệu Khương Lan không hề chú ý tới Trần Lập Huy, nhưng ngược lại Trần Lập Huy lại để ý thấy bọn họ trước.
Lâu Yên Vũ mặc dù là nơi trăng hoa, nhưng cũng nổi danh là một nơi phong nhã.
Bên cạnh Trần Lập Huy có không ít các đồng liêu thích đến nơi này uống rượu mua vui.
Làm trạng nguyên, hắn lại càng thường hay bị các bằng hữu kéo đến đây uống rượu ngâm thơ, rất vui vẻ.
Vào lúc này, tuy là lúc này đã muộn, nhưng đám quan văn này cũng đang vui chơi thỏa thích, đều không có ý định muốn đi.
Trần Lập Huy đi ra ngoài hít thở không khí thì tình cờ gặp phải Thần vương và một nam tử đang đi cùng nhau.
Nhìn thấy bọn họ, Trần Lập Huy lên tiếng gọi: “Thần vương điện hạ, trùng hợp vậy, ngài cũng ở đây sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên cũng còn chưa quên mất hẳn, hướng về phía hẳn gật đầu ra hiệu.
“Trần đại nhân, sao đã muộn như thế này mà còn chưa về?”
Trần Lập Huy ngại ngùng gãi gãi đầu: “Bị các đồng liêu kéo đến đây uống rượu, thật không tiện đi trước. Điện hạ cũng đến đây uống rượu với bạn sao, ồ, vị này không phải l: Triệu Khương Lan bỗng như nhớ tới cái gì, trong lòng căng thẳng, theo bản năng nghiêng người muốn rời đi, muốn trốn khỏi cái nhìn chăm chú của Trần Lập Huy.
Nhưng cũng đã chậm, người ta vẫn nhận ra nàng.
“Hóa ra là Triệu Ngọc, Triệu công tử!”
Mộ Dung Bắc Uyên dừng bước hỏi: “Ngươi biết hắn?”
Triệu Khương Lan thật sự sắp hít thở không thông.
Nàng nhấc chân muốn đi, cũng không dám ở lại lâu hơn một tí.
Nhưng Trần Lập Huy lại gật gật đầu: “Đương nhiên là nhận ra chứ!
Điện hạ đã quên rồi sao, trước đây ngài và Triệu công tử từng ra vào nơi ở của hạ quan rất nhiều lần, không ngờ quan hệ của hai người tốt đến thế, cũng đã qua lâu rồi mà vẫn cứ như hình với bóng, quả nhiên là có bạn bè tốt hợp ý nhau.”
“Bạn tốt? Như hình với bóng… Ngươi đang nói tới bổn vương và Triệu công tử à!”
“Đúng vậy, ngoài Triệu công tử thì ở đây còn có người khác sao?
Triệu công tử, ta còn bảo sao, dường như rất ít khi thấy ngươi ở trong kinh thành, có phải mấy hôm trước đi đến chỗ khác không?”
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên sâu kín nhìn chằm chằm Triệu Khương Lan: “Triệu công tử, Trần đại nhân đang hỏi ngươi kìa, ngươi không định giải thích một chút sao?”
Triệu Khương Lan ngay cả cười cũng không cười nổi, chỉ có thể dùng vẻ mặt đau khổ phản bác: “Trần đại nhân chắc là đã nhìn lầm người rồi đi, chúng ta gặp nhau lúc nào chứ?”
chúng ta còn có vài lời muốn nói, trước mắt không tiếp ngươi được.”
Trần Lập Huy vội vàng nói được, chỉ thấy Mộ Dung Bắc Uyên bắt lấy Triệu Khương Lan, lại lần nữa lôi kéo nàng lên trên lầu.
Hắn có chút nghỉ hoặc lắc lắc đầu: “Thật là kỳ lạ, hai người này nhìn sao cũng thấy có điều gì không đúng lắm thì phải?”
Vừa mới về lại phòng, Mộ Dung Bắc Uyên đã đóng cửa lại.
Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Khương Lan: “Triệu Ngọc là tên trước đây của muội sao?”