Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1147




Chương 1147

Hắn nghe Triệu Khương Lan giải thích: “Thần vương điện hạ, huynh cũng thấy rồi đấy, chiếc nhẫn trên tay huynh rất vừa vặn, có thể đeo.

Thế nhưng cái này của ta quả thật chút cũng không thích hợp, có thể thấy được chúng cũng không một cặp, ta cũng không có giấu diếm huynh những chuyện cần thị “Nhưng vì sao chất liệu và hình dáng của chúng đều giống nhau như đúc?” Mộ Dung Bắc Uyên không chịu buông tha “Bởi vì thiết kế của chiếc nhẫn này rất bình thường, trên chợ khắp nơi đều có, nó cũng không phải là hàng thiết kế hiếm thấy, chỉ cần muốn mua ở bất cứ nơi nào cũng có thể mua được. Nên vì vậy cũng không có gì ngạc nhiên khi chiếc nhẫn của ta và huynh nhìn rất giống nhau”

Ánh sáng trong đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên dần tối lại: “Vậy tại sao.

muội lại mua một cái nhãn không vừa với ngón tay mình”

“Bởi vì ta vẫn chưa thành gia lập thất, trên tay đeo đồ trang sức như vậy người ngoài nhìn vào sẽ dễ hiểu lầm. Vì vậy ngay từ đầu ta cũng không có ý định mua nó đeo trên tay, chỉ muốn đeo trên cổ vậy nhìn cũng rất đẹp”

Nàng nói xong, hai người liền yên lặng một lát.

Không biết cách bao lâu, Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng mở miệng: “Mà ta còn quên chưa hỏi, công chúa Nhã Lan muội trước khi vào cung tên ban đầu là gì?”

Triệu Khương Lan sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Dung Bắc Uyên sẽ hỏi tên vốn có của mình.

Nếu lúc này nàng không trả lời được, thật sự là có chút kỳ quái.

Dù sao, sẽ không có ai ngay cả tên của mình cũng quên mất.

Triệu Khương Lan ở trong lòng khẽ thở dài một hơi, đành phải nói: “Bởi vì ta thân là một cô nhi, họ tên thật là gì cũng quên rồi, người nhận nuôi ta tinh thông y thuật, ta liền từ nhỏ đi theo phía sau bọn họ học y.

Tất cả họ đều gọi ta là Lý Hân”

“Lý Hân? Viết như thế nào?”

Triệu Khương Lan ý bảo Mộ Dung Bắc Uyên vươn tay, dùng ngón tay ở trong lòng bàn tay hắn, viết ra hai chữ Lý Hân.

Mộ Dung Bắc Uyên như có điều suy nghĩ: “ban tên Mộ Dung Lan cho muội?”

Triệu Khương Lan nói: “Có lẽ là bởi vì ta từng cứu Thái hậu, lúc ấy Thái hậu nhầm đan dược cho nên duyên phận của ta cùng Thái hậu chính là bởi vì một chữ “Lan”, có lẽ là bởi vì như vậy nên phụ hoàng mới ban cho ta cái tên này”

Nàng nói có lý có chứng, Mộ Dung Bắc Uyên không thể không tin.

Chỉ là trong lòng hai người cũng không thoải mái.

Triệu Khương Lan tháo nhẫn trên tay đeo lại lên cổ, nhưng mà nàng không nhìn thấy nút thắt phía sau, rất khó đeo lại.

Nàng đành phải nhờ Mộ Dung Bắc Uyên giúp đỡ: “Có thể nhờ Thần vương điện hạ giúp ta đeo lại chiếc nhẫn lên cổ được không”

Mộ Dung Bắc Uyên cầm vòng cổ vòng ra phía sau nàng.

Triệu Khương Lan đưa tay vén tóc lên, lộ ra cổ trắng như tuyết.

Mộ Dung Bắc Uyên thật cẩn thận muốn thay nàng đeo nó vào thật lậy vì sao phụ hoàng lại tốt.

Nhưng bởi vì cách quá gần, hắn cảm thấy có chút thất lễ, động tác càng thêm câu nệ, ngược lại càng không dễ dàng.

Có thể là hơi thở của hắn thở ra nhẹ nhàng tác động vào da thịt Triệu Khương Lan lộ ra, Triệu Khương Lan có chút ngứa ngáy, khẽ động một chút.

Ngón tay Mộ Dung Bắc Uyên run lên, sợi dây chuyền không cẩn thận buông lỏng, chiếc nhẫn này cũng từ trên dây chuyền lăn xuống, trên mặt đất hai vòng mới dừng lại.

Hai người đều theo bản năng cúi đầu nhặt.

Lúc ngón tay bọn họ đồng thời đụng phải chiếc nhãn đều ngẩng đầu muốn nhìn đối phương.

Nhưng không nề phát hiện giờ phút này bọn họ ngồi gần như vậy, ngẩng đầu lên môi cũng không cẩn thận chạm vào nhau.

Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đều sửng sốt, không ngờ sẽ xảy ra hành động thân mật như vậy.

Nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ đều quên đẩy nhau ra.

Hai người cứ như vậy kinh ngạc dừng lại tại chỗ, ánh mắt không chớp mắt nhìn đối phương, hô hấp loạn xạ, tim nhảy liên hồi.

Ngay cả mũi cũng gần như chạm vào nhau.

Triệu Khương Lan vào giờ khắc này có chút thất thần, nàng thậm chí không nhớ được lần trước lúc cùng Mộ Dung Bắc Uyên hôn môi là lúc nào?

Hình như đã cách rất lâu, đến lúc môi bọn họ lại chạm vào nhau, nàng cũng cảm thấy vô cùng xa lạ.

Mà Mộ Dung Bắc Uyên thì trong đầu vô cùng trống rỗng.