Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1131




Chương 1131

Nghe xong những lời này, đáy lòng Mộ Dung Bắc Uyên càng thêm lạnh lão.

“Chuyện cho đến nước này, nàng còn đổ cho người khác là nói xấu nàng sao? Vậy thì nàng thực sự sai rồi. Công chúa Nhã Lan không chỉ không nói bất cứ điều gì không tốt về nàng, còn đang cố gắng giúp nàng giấu diếm. Nhưng mà, tất cả đều là bản vương tự mình nghe được, nàng có biết hay không, những thương nhân này chính miệng thừa nhận bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng đem thứ này bán đi, trừ phi là có khách hàng chạy đến chỗ bọn họ hỏi, liên tục muốn mua, bọn họ mới miễn cưỡng lấy ra bán, nhưng cả hai bên đều biết rõ thứ này là dùng để làm gì, tuyệt đối sẽ không giấu diếm chuyện đó. Cho nên ngay từ đầu nàng biết hết tất cả mọi sự thật về loại hương này, nàng căn bản là muốn lấy loại vật này mê hoặc bản vương, ép bản vương cùng nàng viên phòng.”

Nghe hắn nói như vậy, Triệu Thanh Nghỉ lập tức căng thẳng lên: “Điện hạ, điện hạ! Thần thiếp không phải cố ý, thần thiếp thật sự là không có cách nào nữa, thần thiếp cũng muốn cùng ngài vui vẻ ở bên cạnh nhau, nhưng ngài chẳng bao giờ để ý đến thần thiếp, làm như thế nào cũng không chịu có hành động thân mật với thần tị mỗi khi thần thiếp chủ động với ngài, ngài đều không thèm đếm xỉa tới, thần thiếp đều nhịn không được che mặt khóc, thương tâm muốn chết, đơn giản chỉ là mượn sự giúp đỡ từ công dụng của loại hương này, có thể cùng điện hạ trở nên ân ân ái ái như trước đây, không bao giờ bị ngài lạnh nhạt.”

Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh: “Chẳng lẽ trong mắt của Vương phi, trở về ân ân ái ái… Là phải dùng nó như một loại thần dược sao? Nàng có biết tình cảm giữa người và người, muốn phục hồi như ban đầu chỉ có dựa vào tình cảm chân thành mới có thể là con đường duy nhất, nếu Vương phi không thật lòng, chỉ dùng những thứ tà đạo này, bản vương dựa vào cái gì trong lòng có nàng đây?”

Thấy thái độ lạnh lùng của hẳn, Triệu Thanh Nghỉ nhào tới quỳ xuống trên mặt đất, ôm lấy chân hắn.

“Điện hạt! Thần thiếp biết sai rồi, thần thiếp thật sự không dám nữa, ban đầu đúng là nghĩ có thể dựa vào mấy thứ này để cho ngài cưng chiều thần thiếp thêm một chút, nhưng không nghĩ tới loại độc dược này có thể làm hại đến thân thể của ngài, vô tình làm tổn thương ngài, thần thiếp thật sự là áy náy đến chết, cũng không dối gạt ngài, ngày đó công chúa Nhã Lan còn ra tay đánh thần thiếp hai cái, nhưng bởi vì bản thân thần thiếp thấy áy náy nên không dám nói với ngài. Nếu không phải tự trách, thần thiếp tốt xấu gì cũng là Vương phi, làm sao có thể để cho nàng ta tùy ý chà đạp tôn nghiêm”

Mộ Dung Bắc Uyên mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không có tức giận với Triệu Thanh Nghỉ. Hắn có thể nhìn ra được công chúa Nhã Lan đối với hắn vô cùng quan tâm. Mối quan tâm đó đến từ trái tim, hy vọng hắn có thể cảm thấy hạnh phúc và bình an. Đem ra so sánh hai người này, hắn lại không giải thích được cảm nhận của mình, Triệu Thanh Nghi có vẻ dối trá lại khắc nghiệt. Trong lòng hắn khó tránh khỏi thất vọng. Tại sao một người như vậy lại là vương phi của mình. Mà vì sao trong lòng hắn lại từng có tình cảm ái mộ với nàng ta, cho nên mới bỏ qua như vậy? Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên không chỉ hỏi qua bản thân mình một lần, thế nhưng bởi vì đoạn kí ức này không có khả năng nhớ lại nữa, nên cũng không có cách nào thăm dò.

Mộ Dung Bắc Uyên đành phải lạnh lùng nói: “Như vậy, bản vương liền nói cho nàng biết, với biểu hiện trước mặt của nàng mà xem, bản vương không có cách nào yêu nàng, không có cách nào thích nàng, thậm chí không có cảm nhận gì tốt về nàng”

Triệu Thanh Nghi rơi lệ: “Thần thiếp biết để cho ngài thích thần thiếp một lần là chuyện rất khó khăn, thần thiếp thậm chí cũng không dám cầu mong chuyện gì xa vời nữa, sở dĩ ra hạ sách dùng biện pháp này, cũng chỉ là muốn sau khi cùng điện hạ ngài viên phòng, có thể có cơ hội để cho thần thiếp mang thai một đứa nhỏ”

“Nếu trong vương phủ này, có một đứa con nối dõi làm bảo đảm, thần thiếp ngày sau cũng sẽ không lo lắng bất an như bây giờ”

Mộ Dung Bắc Uyên không khỏi nhíu mày: “Vì sao nàng lại nghĩ như vậy? Cả phủ từ trên xuống dưới cũng chỉ có một vương phi là nàng, bản vương thậm chí không còn nữ nhân nào khác, chẳng lẽ cái này còn chưa đủ giữ thể diện cho nàng hay sao? Chẳng lẽ có một đứa con, nàng có thể cả đời không lo lắng sao?”

“Đúng, thần thiếp muốn có một đứa con. Tuy rằng hiện tại trong phủ chưa có tỷ muội nào khác tiến vào, nhưng không bảo đảm một ngày nào đó, trong lòng điện hạ ngài có nữ nhân yêu thích, đem các nàng mang vào trong phủ, chỉ sợ đến lúc đó thần thiếp không còn chỗ đứng nữa!”

Nàng ta càng nói càng thương tâm: “Nếu những nữ nhân đó lại sinh con cho ngài, con cái của bọn họ được ngài phong làm thái tử, quận chúa, vậy thần thiếp nên làm sao bây giờ? Cầu xin ngài, điện hạ, hiểu cho thần thiếp, thần thiếp thật sự là không có cách nào!”

Mộ Dung Bắc Uyên chỉ cảm thấy thật sự vô lý, buồn cười. Hắn không rõ, vì sao trong ấn tượng mờ nhạt của hắn, quan hệ phu thê có vẻ rất hài hòa chứ không nghĩ sẽ náo loạn thành cục diện hiện tại.

Hắn hờ hững rũ mắt xuống nhìn Triệu Thanh Nghi quỳ trên mặt đất: “Nàng đứng dậy trước đã”

“Điện hạ không đồng ý chuyện này thần thiếp sẽ không đứng dậy.

Ngài đã nói ngài có chút hổ thẹn với thần thiếp, vậy vì sao không thể bù đắp cho thần thiếp như vậy, chẳng lẽ đối với ngài mà nói, đụng vào người thần thiếp là sự tra tấn ngài hay sao?”