Chương 1130
Mộ Dung Bắc Uyên trầm ngâm nhìn về phía Tân Nguyên, mở miệng hỏi: “Gần đây ngươi có phải đang có chuyện gì giấu diếm bản vương hay không?
Tân Nguyên có chút chột dạ liếc Triệu Khương Lan một cái.
Triệu Khương Lan thanh thanh cổ họng thay hắn ta trả lời: “Xin Thần vương đừng trách Tân đại nhân, việc này là ta để cho hẳn ta giấu diếm huynh. Dù sao chuyện này có liên lụy đến Thần vương phi, chúng ta cũng là lo lắng huynh là người ở giữa sẽ khó xử, bởi vì không muốn cho huynh thêm phiền não nên mới không muốn cho huynh biết. Chỉ là bây giờ, chúng ta phát hiện chuyện này nghiêm trọng hơn nhiều so với suy nghĩ lúc trước…”
“Thật ra chúng ta chỉ muốn cho loại thủy ngưng hương không còn được lưu thông thị trường nữa, nhưng sau đó mới phát hiện, nhà cung cấp của họ đều là cùng một nơi, có thể còn liên quan đến một vụ án mạng cũ. Vì vậy, cách giải quyết bây giờ là phải tìm ra người phụ nữ làm ra loại nước hoa này”
Mộ Dung Bắc Uyên kinh hãi, ngàn vạn lần thật không ngờ tới chuyện này lại khó giải quyết đến vậy. Nhưng sau khi nghe được chân tướng, hắn càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Hắn nhìn xuống chân Mộ Dung Bắc Hải giống như có một thứ gì đó đang lóe lên trong đầu.
Mộ Dung Bắc Uyên thốt lên: “Việc này có liên quan đến cái chết sao?”
Triệu Khương Lan cùng Mộ Dung Bắc Hải nhìn nhau một cái, nhao nhao nhìn về phía hắn.
“Đệ còn nhớ cái chết đó không?” Mộ Dung Bắc Hải hỏi.
Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ một chút: “Còn nhớ, dường như lúc trước cũng có mấy án mạng là có liên quan đến chân của huynh. Chỉ là đệ lại không nhớ rõ chỉ tiết lắm, chẳng lẽ thật sự có liên quan đến cái chết đó sao?”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: “Không sai, cho nên chúng ta mới muốn mau chóng điều tra vụ án mạng này. Chỉ đến khi biết được hung thủ là ai, oan hồn trong mộng của ta mới có thể nghỉ ngơi, thân thể ta cũng có khả năng hồi phục tốt hơn”
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức ra lệnh cho Tân Nguyên nhanh chóng đi điều tra vụ việc này. Bởi vì tạm thời còn chưa tìm được hung thủ nên bọn họ trở về cung trước.
Mộ Dung Bắc Uyên trở lại vương phủ thì trực tiếp đi tìm Triệu Thanh Nghi. Triệu Thanh Nghỉ thấy hắn khó có đến Tê Quang Các nên còn có chút ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nàng ta vội vàng tiến lên nghênh đón: “Điện hạ, hôm nay sao ngài lại có hứng thú đến đây với thần thiếp vậy ạ? Ngài nhớ thần thiếp sao”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng, ánh mắt thăm dò nhìn nàng ta.
Bị Mộ Dung Bắc Uyên nhìn như vậy, ý cười trên mặt Triệu Thanh Nghi cũng thu lại. Trong lòng nàng ta âm thầm cảm thấy sự tình không đúng, trong lòng không thể không hụt hãng.
“Điện hạ làm sao vậy? Sao ngài lại nhìn thần thiếp lạnh lùng như vậy chứ, làm cho thần thiếp trong lòng cảm thấy bất an!”
“Vương phi, nàng nói cho bản vương biết, thủy ngưng hương kia là đang xảy ra chuyện gì?”
“Thủy ngưng hương… Lúc thần thiếp mua cũng không biết loại hương đó không tốt, lúc đầu thần thiếp nghĩ nó rất tốt, còn nghĩ nếu điện hạ ngủ ở đây, nói không chừng sẽ ngủ yên hơn một chút. Ngược lại không ngờ được là loại hương đó có tác dụng không tốt như vậy, sau khi thần thiếp biết thật sự là rất áy náy. Lúc trước Nhã Lan công chúa còn tới đây chất vấn thần thiếp một phen, thần thiếp cũng nhận sai với nàng. Mấy ngày trước, thần thiếp không nghe điện hạ nhắc tới chuyện này, sao bây giờ lại nhắc tới, nhưng thần thiếp cũng đã vứt bỏ hết loại hương đó rồi sẽ không dùng đến nữa”
“Loại hương đó có thể kích hoạt tình cảm của con người. Chính là dục vọng, khiến người ta rơi vào ảo cảnh. Nàng có thể mua được loại hương này, chẳng lẽ lại không biết về sự thật đăng sao nó sao?”
“Thần thiếp đương nhiên không biết, ngài sao có thể hoài nghi thân thiếp như vậy chứ? Chẳng lẽ biết rõ thứ đó không tốt đối với ngài, thần thiếp còn có thể mang tới cho ngài dùng hay sao!”
Mộ Dung Bắc Uyên mặt không chút thay đổi nhìn nàng ta: “Vương phi, bản vương ta đây thật sự quá thất vọng về nàng, cho đến bây giờ nàng vẫn còn đang nói dối, muốn lừa gạt bản vương. Sự thật của vấn đề như thế nào, nàng vẫn giữ cho một mình nàng biết biết, chứ không phải là nàng không biết gì về sự thật của nó!”
Triệu Thanh Nghỉ lập tức kích động: “Có phải công chúa Nhã Lan lại nói gì với ngài không? Ngày đó rõ ràng nàng ta đã nói sẽ không nói với ngài về chuyện này, một chữ cũng không nói, làm sao nàng ta có thể nói một đằng làm một nẻo như vậy chứ! Nàng ta đi khắp nơi đối đầu với thần thiếp, chẳng lẽ ngài tin lời nói của nàng ta chứ không tin thần thiếp sao? Ngài chưa từng nghĩ tới, nàng ta còn không biết có tâm tư gì, một lòng muốn chia rẽ quan hệ phu thê chúng ta, còn luôn ở trước mặt ngài nói xấu những lỗi sai của thần thiếp. Nhưng thần thiếp thân là Vương phi của ngài, yêu ngài còn không kịp, sao lại giống như nàng ta vu khống vậy được!”