Chương 1106
Hắn siết chặt nắm đấm, hai mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh.
“Phụ hoàng! Nhi thần nhất dùng hết khả năng của mình để làm một người có ích cho thiên hạ”
“Trâm tin con”
Đi ra khỏi thư phòng, Mộ Dung Bắc Tô vội vàng đến La phủ.
Hắn biết Chiêu Vũ Đế đã hạ thánh chỉ và La Kiều Oanh đã tiếp chỉ.
Tiếp chỉ là một chuyện, trong lòng có đồng ý hay không lại là một chuyện khác.
Mộ Dung Bắc Tô muốn đi hỏi rõ suy nghĩ thật của La Kiều Oanh.
Hắn tới La phủ, quả nhiên không khí ở đây không vui vẻ như những gì hắn đã tưởng tượng.
Mà ngược lại, mọi người từ trên xuống dưới ai cũng yên lặng.
Lúc hắn tới tìm La Kiều Oanh, nàng đang ngồi ở bên hồ cho cá con ăn.
Nàng cầm trong tay chiếc màn thầu mềm mại, xé từng chút chút một nhưng trong lòng cảm thấy không yên.
Mộ Dung Bắc Tô mím miệng cười rồi đứng ở phía sau vỗ vào người nàng: “Này!”
La Kiều Oanh giật mình kêu lên, chiếc màn thầu trong tay rơi tõm xuống nước, đàn cá sợ hãi nên tản đi bốn phía.
Nàng quay đầu lại trừng mắt oán trách: “Làm gì mà huynh phải dọa †a! Đến mà cũng không hé một tiếng, cẩn thận không làm cá cả ta sợ hết”
Mộ Dung Bắc Tô vội vàng xin lỗi: “Phu nhân chớ trách, là vi phu thất lê La Kiều Oanh nghe thấy vậy hai má ửng hồng, nàng thẹn thùng cúi thấp đầu xuống: “Huynh là gì vậy, huynh gọi đàng hoàng đi, ai là phu nhân của huynh?”
“Ấy, sao ta nghe nói hôm nay có người tiếp thánh chỉ, đồng ý làm Lập Vương phi rồi? Chảng lẽ lời đồn này không đúng với sự thật, kỳ lạ thật đấy”
La Kiều Oanh xoay người sang chỗ khác không để ý tới hắn nữa, Mộ Dung Bắc Tô thấy vậy lại ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
“Muội nói thật cho ta biết, có phải muội thật sự muốn gả cho ta không? Nếu Hoàng thượng không ban hôn, muội có đồng ý nắm tay ta đi hết cuộc đời không?”
Chuyện này hơi khó trả lời, La Kiều Oanh cau mày suy nghĩ một lát rồi cũng không biết nên nói thế nào.
Mộ Dung Bắc Tô cũng không vội, hẳn giữ chặt tay nàng rồi tự nói một mình: “La Kiều Oanh, ta biết những năm trước đây ta phong lưu tùy ý, thanh danh không được tốt lắm. Muội biết những chuyện hoang đường kia của ta có thể sẽ thấy tủi thân. Nhưng ta thề với nàng, từ khi trong lòng ta có nàng, ta chưa từng tiếc nuối những nơi phong lưu đó nữa, càng không có gì không rõ ràng với cô nương nào cả! Trong lòng ta chỉ có một mình muội”
“Ta biết bây giờ ta nói những lời này muội chưa chắc đã hoàn toàn tin tưởng ta. Nhưng ta sẽ dùng hành động về sau để chứng minh, ta không giống như những người khác sẽ có tam thê tứ thiếp, ta chỉ muốn đi cùng muội đến hết đời hết kiếp, như vậy có được không?”
La Kiều Oanh bị hắn nắm đến mức lòng bàn tay nóng lên, nàng mỉm cười.
Mộ Dung Bắc Tô nói tiếp: “Hôm nay phụ hoàng phong ta làm Lập vương, nàng có biết là chữ Lập nào không, chính là chữ lập trong “đỉnh thiên lập địa”. Phụ hoàng hy vọng về sau ta có thể trở thành tường cột của nước nhà, có thể gánh vác trọng trách của một hoàng tử. Đồng thời người còn nhắc nhở ta, làm phu quân phải là chỗ dựa cho thê tử, thì muội mới có thể yên tâm không lo nghĩ. La Kiều Oanh, có thể ta không thông minh như Tam ca, Tứ ca, cũng không có nhiều dã tâm như Ngũ ca. Nhưng ta sẽ cố gắng để trở nên tốt hơn. Ta muốn trở thành nam nhân mà muội có thể dựa vào, ta sẽ che mưa chắn gió cho muội, chứ không phải tới lúc gặp nguy hiểm, muội sẽ đứng ra trước mặt ta”
La Kiều Oanh nhìn hẳn hơi xúc động, không ngờ Mộ Dung Bắc Tô có thể nói ra được những lời này.
Nàng suy nghĩ một lát rồi mới cẩn thận lên tiếng: “Ta nghĩ, nếu không có thánh chỉ thì ta vẫn bằng lòng gả cho huynh. Ta thừa nhận trước đây trong trái tim ta không có huynh, cũng nhiều lần cảm thấy huynh không đủ chín chắn nhưng về sau ở bên cạnh huynh rồi ta mới cảm nhận được một sự thoải mái khó nói thành lời. Như những gì huynh nói đấy, sau cái đêm ta cứu huynh thì huynh động lòng với ta. Còn với ta mà nói, đêm mưa hôm đó ở Vinh Dương, lúc huynh cõng ta trên con đường núi rất dài, rõ ràng lúc đó huynh đã rất mệt rồi nhưng vẫn không chịu buông tay ra, từ lúc đó ta đã có cái nhìn khác với huynh”