Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1095




Chương 1095

Triệu Khương Lan nghỉ ngờ nhìn sang. Làm sao mà nghe giọng điệu của Triệu Thanh Nghi giống như lúc trước nàng ta không biết sao?

Triệu Thanh Nghi đúng thật là không biết.

Bởi vì Chu Khiết làm theo lời dặn dò của Mộ Dung Bắc Uyên, chỉ thông báo với người trong phủ là hôn này có khách quý đến dự tiệc.

Sợ người làm trong phủ lại bày vẽ nên không có nói đến tiệc mừng sinh thần.

Vậy nên Triệu Thanh Nghi cũng chỉ nghe nói là hôm nay sẽ có yến tiệc nhưng mà lại không biết, đó là sinh thần của Mộ Dung Bắc Uyên.

Sắc mặt nàng ta càng thêm khó nhìn.

Xem ra bọn họ đều biết, lại còn chuẩn bị lễ vật cho Mộ Dung Bắc Uyên.

Hết lần này đến lần khác chỉ có một mình nàng ta ngu ngốc, không hề chuẩn bị trước thứ gì cả.

Cứ thế này chẳng phải càng làm cho Mộ Dung Bắc Uyên không thích mình nữa sao.

Đúng lúc này, Mộ Dung Bắc Tô dẫn theo La Kiều Oanh đến.

Trong tay hai người đều mang theo lễ vật. Vừa nhìn đã biết là có giá trị không nhỏ.

Mộ Dung Bắc Uyên khách sáo nói lời cảm ơn, gọi người ra cầm đồ cất đi rồi mời bọn họ ngồi xuống.

Dựa theo ý muốn của Mộ Dung Bắc Uyên, không mời thêm bất cứ vị khách nào nữa.

Mặc trong cung vẫn còn người ví dụ như lão Thất và nhóm tiểu công chúa, còn có cả mấy đứa đệ đệ muội muội mới sinh trong mấy năm nay. Mộ Dung Bắc Uyên lo là sau khi bọn họ xuất cung không quen với đồ ăn bên ngoài nên cũng không mời.

Còn nữa, dẫu sao thì tuổi tác cũng chênh lệch nhiều, ngày thường cũng không hay hỏi han.

Tịnh Sở và Mai Hương dẫn theo Nhật Nhi và Sương Nhi đến thỉnh an mọi người. Lúc nhìn thấy Triệu Khương Lan thì hai mắt sáng lên, không nhịn được mà nhìn nàng nhiều hơn.

Trẻ nhỏ không biết che giấu cảm xúc giống như người lớn, càng không thể che giấu dính lấy Triệu Khương Lan.

Hai đứa thì nhất định phải một phải một trái ngồi dựa vào Triệu Khương Lan. Triệu Thanh Nhi nhìn thấy thì càng thấy ghen tị nhiều lên.

Lúc nàng ta nhìn thấy tất cả mọi người đều nâng chén chúc mừng sinh thần của Mộ Dung Bắc Uyên, trong lòng không biết đã đem Chu Khiết ra mắng đi nắng lại bao nhiêu lần.

Tốt xấu gì cũng là quản gia, ngay cả một chuyện quan trọng như thế này cũng không báo với nàng ta.

Nàng ta tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nhất là khi nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên đặt sủng vật Triệu Khương Lan tặng lên đùi, dáng vẻ yêu thích thể hiện rất rõ ràng.

Nếu như nàng ta có thể biết chuyện này từ sớm… Triệu Thanh Nghi không phục nghĩ, vậy thì nàng ta cũng có thể tặng cho Mộ Dung Bắc Uyên thứ mà hắn thích.

Bởi vì buồn bực nên trong toàn bộ buổi yến tiệc Triệu Thanh Nghi chẳng chịu nói mấy câu.

Chờ đến khi tiệc rượu sắp tàn, nàng ta dứt khoát rời bữa tiệc đi tìm Chu Khiết để tính sổ với hắn ta.

Triệu Khương Lan vốn không có ý định đi theo, nhưng mà Sương Nhi không cẩn thận lại làm đổ chén trà ướt hết quần áo.

Nàng vươn tay ôm lấy đứa bé: “Ta dẫn con bé đi sang gian phòng bên phía đối diện thay quần áo”

Tịnh Sở và Mai Hương vội vàng nói cảm ơn, rất hưng phấn cùng đi phía sau lưng nàng.

Chờ đi xa một chút, hai người giữ chặt lấy Triệu Khương Lan không buông tay: “Vương phi, chúng nô tỳ cứ tưởng người đã chết rồi!”

“Nói cẩn thận, nói cẩn thận!”

Hai nàng ấy lè lưỡi. Mai Hương hỏi: “Lần trước trong bữa tiệc lập đông, nô tỳ có nghe Tịnh Sở nói người bị công chúa Ninh Vân đẩy xuống dưới nước. Nếu không phải Vương gia xuất hiện kịp thời ra tay cứu giúp, chỉ sợ là tính mạng còn khó lo. Chuyện này dọa nô tỳ mấy ngày liền không ngủ ngon. Thân thể của người không có gì đáng lo chứ: Triệu Khương Lan lắc đầu: “Đừng lo lắng, phong hàn không phải bệnh lây nhiễm, uống một chút thuốc an thần là được”

“Sao nô tỳ có thể không lo lắng chứ! Những cung nữ trong cung kia có chăm sóc tốt cho người không. Sao có thể để một mình người đi lại giữa hoàng cũng to như vậy chứ. Cái nơi người ăn thịt người kia, hơi không cẩn thận một chút sẽ rơi vào bẫy. Nếu như ngày đó xảy ra chuyện gì đó bất ngờ thì làm thế nào bây giờ!”

Đáy lòng Mai Hương tràn đầy căm phẫn. Lúc đầu nàng ấy thân là ám vệ chính là có nhiệm vụ bảo vệ Triệu Khương Lan.

Bây giờ bởi vì phải chăm sóc cho hai đứa trẻ nên không thể ở lại nhưng trong lòng vẫn luôn không buông bỏ được nàng xuống.