Chương 1056
Tới điện Tử Tiêu, vừa đẩy cửa bước vào, hắn đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc.
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên đắng chát, hắn đi nhanh hơn, tới trước giường của Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu!” Thái hậu đặt chén thuốc xuống, khuôn mặt già nua hiện ra một nụ cười từ lâu đã không xuất hiện: “Bắc Uyên, là Bắc Uyên tới sao? Mau, mau tới trước mặt ai gia để ai gia nhìn cho thật kỹ”
Mộ Dung Bắc Uyên ngồi cạnh giường, Thái hậu đưa tay lên sờ khuôn mặt của hắn: “Không tồi, mặc dù gầy đi một chút nhưng khí sắc vẫn rất tốt”
“Xin lỗi hoàng tổ mẫu, tôn nhi làm người lo lắng rồi” “Đứa bé này, con cũng không phải là cố ý, nói xin lỗi gì chứ” Mắt Thái hậu đỏ lên: “Đứa bé ngoan, con chịu ấm ức rồi, chỉ nghĩ đến những cực khổ trước đây con phải chịu đựng, ai gia thấy đau lòng thay cho con”
“Tất cả đã qua rồi, hoàng tổ mẫu phải giữ gìn sức khỏe. Tôn nhỉ nghe nói, sức khỏe của người không có chuyển biến, có phải là y thuật của thái y không tốt không? Hay là ban thưởng để tìm thần y trong dân gian nhập cung chữa bệnh cho hoàng tổ mẫu?”
“Không cần, không cần đâu. Con người già rồi như cây đèn cạn dầu, trong lòng ai gia tự có tính toán. Bệnh này của ai gia không có liên quan gì tới y thuật của các thái y. Cho dù là thần tiên hạ phàm có lẽ cũng không chữa được. Sống đến được tuổi này, ta cũng chẳng còn gì mà chưa mãn nguyện, ai gia cũng đã nghĩ thông rồi”
Hốc mắt Mộ Dung Bắc Uyên ẩm ướt: “Hoàng tổ mẫu, người đừng nói những lời như vậy, người khác nghe thấy cũng đau lòng thay” “Đứa bé này, có gì mà khó chịu. Con mới là người khiến ta không yên tâm đấy. Hôm nay trời chuyển lạnh, con bệnh nặng mới khỏi, phải mặc y phục cẩn thận, đừng để cảm lạnh.
Thái hậu kéo chiếc áo ngoài của hắn vẻ không hài lòng: “Con xem, y phục con mỏng manh như vậy, nữ quyến ở phủ không lo những việc này thay con sao?” “
Sáng nay tôn nhi dậy sớm nên chưa gặp Vương phi, chuyện này cũng không thể trách nàng được” Thái hậu thở dài một tiếng rồi dò hỏi: “Vị Vương phi kia của con, tính tình tốt chứ?” Câu hỏi này thật khiến người khác khó hiểu, Vương phi đã gả vào Vương phủ được hơn một năm, Thái hậu không thể chưa từng gặp nàng.
Thái hậu đột nhiên hỏi tới tính tình của Triệu Thanh Nghỉ như thể đang hỏi thăm một người xa lạ.
“Hoàng tổ mẫu không biết Vương phi của tôn nhi sao?” Thái hậu mím môi, né tránh ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên: “Con bé trước giờ vẫn luôn hướng nội, không thường qua lại trong cung, ai gia hiếm khi không nhìn thấy nó nên mới hỏi vậy. Con ở chung với nó như vậy đã quen chưa?” Vốn dĩ Mộ Dung Bắc Uyên không muốn để Thái hậu lo lắng nhưng hắn không nhớ đã từng nghe thấy câu nói này ở đâu đó.
Nói rằng trong lòng lão nhân luôn lo lắng cho vấn bối, khiến bọn hẳn tự hiểu mình và còn làm lão nhân gia tiếc nuối với nhân thế.
Để tránh cho Thái hậu không chán ghét cuộc sống, Mộ Dung Bắc Uyên suy nghĩ một lát rồi nói nỗi buồn bực trong lòng mình ra.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi không giấu gì người. Thật ra lần này sau khi tỉnh lại, tôn nhi cảm thấy có rất nhiều chuyện không đúng lắm. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy Vương phi, tôn nhi lại cảm thấy không tự nhiên.
Khi nàng ấy tiếp xúc gần, tôn nhi sẽ cảm thấy không quen thuộc thậm chí là còn kháng cự. Đương nhiên tôn nhi không thể nói được những lời này với Vương phi, nếu không nàng ấy nghe được nhất định sẽ đau lòng.
Tôn nhi chỉ có thể nói được với lão nhân gia người” Thái hậu nhìn hắn thương xót: “Nếu con thật sự không thích được nó thì về sau nạp một Trắc phi vừa ý là được. Con người sống ở đời, phải tìm được người có thể chung sống vui vẻ được với mình, nếu phải ở cạnh người mà mình không thích thì thật sự rất dày vò.”
“Nhưng tôn nhi đã lấy nàng làm Vương phi thì nên thích nàng mới phải. Có phải người cảm thấy thật ra tôn nhỉ không thích nàng ấy không?”
con bé đó, con đừng quên bảo nó tới đây” “Vâng, tôn nhi nghe người hết” Thái hậu lại nhìn hắn rồi hắng giọng nói: “Đúng rồi, Hoàng hậu vừa nhận nuôi công chúa Nhã Lan, con đã từng gặp qua chưa?”