Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1053




Chương 1053

Đông Diêu ánh nhìn Mộ Dung Bắc Uyên kinh ngạc, hắn nói đơn giản.

“Hôm nay bản vương vô tình phát hiện ra trên người mình có khắc hai chữ này. Trông nó có vẻ như tên của một người nhưng bản vương lại không có ấn tượng gì với nó. Ngươi là cận vệ bên cạnh bản vương mà cũng không biết chuyện này sao?” Đông Diêu nghe xong những lời này, mồ hôi lạnh ở sau lưng túa ra.

Hắn ta bác bỏ đầy gượng gạo: “Thuộc hạ thật sự không biết là có chuyện gì.” “Vậy ngươi có biết ngoại trừ Vương phi ra, bên cạnh bản vương còn từng có ai thân cận nữa không?” Mộ Dung Bắc Uyên thầm đọc cái tên này trong lòng, hắn nghỉ ngờ đây là tên của một nữ nhân nên hỏi thêm: “Nhất là một nữ nhân nào đó” “Không có, chắc chăn là không có!” Đông Diêu hãng giọng, giọng nói hắn ta còn vang rõ hơn cả chiêng đồng.

Mộ Dung Bắc Uyên trừng mắt nhìn hắn ta một cái: “Không có thì thôi, ngươi cần gì phải gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm bản vương giật nảy mình” “Thuộc hạ chỉ muốn nhấn mạnh ngài luôn giữ mình trong sạch, không có quan hệ nam nữ linh tỉnh.” Mộ Dung Bắc Uyên nhìn Đông Diêu cạn lời: “Được rồi, cảm ơn ngươi đã khen ngợi.” “Vương gia còn có chuyện gì khác không, nếu không thì thuộc hạ xin lui xuống trước” Đông Diêu chỉ muốn nhanh chóng rời đi, không muốn nán lại thêm một giây phút nào.

Cứu mạng với, đừng hỏi hắn chuyện của vương gia và Triệu Khương Lan nữa.

Hắn là một người thật thà không biết nói dối, nói dối một câu thôi cũng làm hắn đổ mồ hôi hột, mặt đỏ tới tận mang tai.

Nếu bị hỏi tiếp, chẳng mấy chốc hắn sẽ làm lộ ra chân tướng.

Mộ Dung Bắc Uyên khoát tay áo một cách hơi khó chịu, hắn nằm trên giường buồn bực. Hắn cứ nằm trên giường như vậy nhưng luôn cảm thấy không quen.

Hắn không vui xoay người ngồi dậy rồi lại gọi cung nhân ở ngoài cung vào: “Sao cái giường này lại cứng như vậy, không thoải mái chút nào” Cung nhân vỗ đầu một cái, thầm kêu xong rồi.

Bởi vì trước đó Mộ Dung Bắc Uyên đã quen qua đêm ở Tịch Chiếu Các của Vương phi nên hắn đã quen với giường chiếu ở bên đó.

Triệu Khương Lan kê thêm mấy lớp chăn đệm bên trên ván giường nên khi nằm lên vô cùng mềm mại và dễ chịu, đương nhiên là khác hẳn với cảm giác khi năm ở đây.

Trời đã muộn như vậy, tìm mấy đệm thừa để lót bên dưới giường thật sự không tiện chút nào.

Cung nhân khó xử nói: “Trước đó phần lớn thời gian vương gia đều sống ở Tịch Chiếu Các nên tạm thời nô tài vẫn chưa chuẩn bị xong.

Đêm nay vương gia chịu khó một chút, sáng sớm ngày mai nô tài sẽ thu xếp xong” “Tịch Chiếu Các?” Mộ Dung Bắc Uyên nhớ lại, lúc mở mắt ra, hắn thấy mình đang ở trong tẩm thất của Tịch Chiếu Các.

Thật đúng là hắn không ở trong viện của mình, xem ra từ trước đến giờ hắn vẫn luôn ngủ ở bên đó?

Cho dù chỉ là một đêm nhưng Mộ Dung Bắc Uyên cũng không muốn chịu đựng.

Hắn khoác thêm áo ngoài rồi đứng dậy: “Cầm đèn đi, tới Tịch Chiếu Các” Mai Hương và Tịnh Sở vừa mới dỗ cho hai đứa trẻ đi ngủ xong, ngược lại hai nàng lại không hề cảm thấy buồn ngủ.

Triệu Khương Lan không có ở đây, cả căn viện trống không, giống như không có linh hồn.

Hai nàng luôn cảm giác răng nơi này không còn là Tịch Chiêu Các lúc trước nữa.

Trước đây Tịch Chiêu Các là một nơi vô cùng náo nhiệt, chỉ cần hai đứa trẻ sống ở đây thì nơi này không bao giờ dứt những tiếng cười nói Vui vẻ.

Tịnh Sở buồn chán: “Không có chúng ta hầu hạ, không biết Vương phi ngủ có quen không. Cung nữ trong cung chưa chắc đã biết được ý muốn của Vương phi, không biết Vương phi có mất ngủ không”

Mai Hương võ nhẹ vào đầu Tịnh Sở: “Vương phi có mất ngủ hay không ta không biết nhưng hôm nay tỷ có vẻ mất mất ngủ rồi”

“Muội còn nói ta sao, chẳng lẽ muội đành lòng ngủ được? Ta làm nô tỳ lâu như vậy rồi nhưng lần đầu tiên gặp được người như Vương phi, không bao giờ ra vẻ chủ nhân. Lúc mới đầu khi đi theo vương phi, ta còn tưởng răng sẽ được hầu hạ Vương phi suốt cả đời, ai ngờ trời không chiều lòng người.”