Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 97






Chương 97 Tất cả cây thuốc sử dụng trong thuốc giải độc đều là độc dược, có loại còn có kịch độc.

Không chỉ có như vậy, nếu nghiền nát thuốc giải độc, sau đó thiêu đốt rồi thả vào trong nước hoặc rượu thì chỉ cần chờ một chút, mỗi phương pháp khác nhau lại có thể đạt được những hiệu quả khác nhau, vô cùng thần kỳ.

Chẳng hạn như, nghiền nhỏ một góc của viên thuốc rồi đốt cháy sẽ khiến đầu lưỡi tê dại và bắt đầu nóng lên như thiêu đốt.

Bạch Mai há to miệng và lè lưỡi, nàng ta không dám khép kín miệng mình lại.

Tần Lam Nguyệt khẽ cười, từng bước ép sát, bức bách nàng ta vào trong góc phòng.


"Ngươi, ngươi đừng có làm càn" Giọng nói của Bạch Mai mơ hồ không rõ.

"Ta không làm cần thì thật có lỗi với những lời nói nhảm của người lúc bình thường." Tần Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng ta: "Không phải vừa rồi người mắng rất sảng khoái hay sao? Đến đây, tiếp tục mắng đi, ta nghe người mắng" Bạch Mai trợn to hai mắt.

Sự tê dại trên đầu lưỡi từ từ chuyển dời đến thân lưỡi, lại từ thân lưỡi chuyển dời đến cổ họng, cổ họng của nàng ta nóng lên như lửa đốt, nó rất là khó chịu.

Còn không có đụng tới Tần Lam Nguyệt thì nàng ta đột nhiên sững sờ ở tại chỗ, mở to miệng và trợn to hai mắt.


Nàng ta không dám tin mà sờ cổ họng của mình: "Giọng nói của ta?" Mở miệng lần nữa thì giọng nói cực kỳ khàn khàn, phải rất cố gắng thì nàng ta mới có thể nói ra được cả câu: "Ngươi, ngươi cho ta ăn cái gì? Tại sao ta lại không phát ra được âm thanh nào?" "Đây không phải là thuốc giải, ngươi lại dám gạt ta, đồ tiểu nhân gian xảo" Nàng ta móc cổ họng, muốn nhả viên thuốc ra.

Nhưng viên thuốc sớm đã bị nuốt vào, không có cách nào nôn ra được.

"Đây thật sự là thuốc giải, ta không có lừa ngươi." Tần Lam Nguyệt nói.

"Ngươi là người của Đông Phương Lý, ta không thể giết chết người, nhưng ta còn rất nhiều thủ đoạn để đối phó với ngươi.

Huống chi, ta cũng biết nếu như ta giúp người khôi phục bình thường thì người không chỉ không hối cải, mà còn có thể càng tệ hại, cho nên tội chết người có thể miễn nhưng mang vạ thì khó tránh được." Nàng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Bạch Mai thì sự lạnh lẽo trong đôi mắt đã biến mất, giọng nói cũng khôi phục sự ôn hòa.

"Hôm nay tâm trạng của ta không tốt, người vừa lúc chạm vào nòng súng, ta cố ý tặng viên thuốc này cho ngươi, ngươi hãy hưởng thụ nó cho tốt đi.".