Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 282






“Đương nhiên là giả rồi.

” Tần Lam Nguyệt lau nước mắt vốn dĩ không tồn tại, trong lòng cười lạnh nhưng mà trên mặt lại uất ức vì bị đổ oan: “Nữ nhi làm sao dám làm ra loại chuyện đó chứ.

Chuyện xảy ra trong cung Bảo Ngọc hôm nay, rõ ràng Hoàng thượng đã nghiêm cấm truyền ra ngoài.

Đám người Trinh Phi sẽ không nói lung tung, Nhị phu nhân cũng chỉ có thể nghe được vài câu trong miệng người khác liên quan đến Tô gia.

Bà ta nóng lòng chạy tới truy hỏi, chắc chắn là không có được tin tức chính xác.

“Nhị nương, sao người mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật rồi?” Tần Lam Nguyệt thở dài nói: “Ta với Công chúa Mục Dã chỉ cãi nhau có mấy câu, Công chúa Mục Dã cũng tát ta hai cái, sau đó nữ nhi đã nhận lỗi nên chuyện này đã kết thúc rồi”
“Nữ nhi làm sao dám đến chỗ phụ hoàng làm ầm ĩ chứ? Nhị nương nghe được chuyện này từ chỗ nào thế tung tin đồn nhảm này là có dụng ý gì? Tần gia chúng ta cây cao đón gió, hoàng gia chắc chắn sẽ kiêng dè, nếu lưu lại điểm yếu thì sau này không thể lường được, Nhị nương với phụ thân nhất định phải cẩn thận.

Nhị phu nhân vốn sợ Tần Lam Nguyệt gây chuyện sẽ liên lụy đến Tần gia, nghe được câu trả lời của nàng cũng cảm thấy nàng không thể gây ra biến cố gì cả.

Sau đó lại nghe thấy nàng không giữ miệng nói về Tần gia hoàng gia, đương nhiên ngăn lại ngay: “Còn không nhanh câm miệng lại, loại chuyện này ngươi ở đâu cũng có thể nói sao? Sau này không được phép nói lung tung”
Tần Lam Nguyệt bày ra dáng vẻ sợ hãi, vội vàng nói: “Nữ nhi biết sai rồi, nữ nhi cũng không dám nữa.



Nhị phu nhân thấy mọi việc thuận lợi rất thoải mái gật đầu nói: “Ngươi hiểu là tốt rồi, Tần gia không muốn phải giải quyết chuyện lộn xộn của ngươi”
“Vâng.

Trong lòng Nhị nương có thể nhớ nhung nữ nhi, nữ nhi vô cùng cảm kích, Nhị nương tới rất đúng lúc.

” Tần Lam Nguyệt nhìn xung quanh muốn nói lại thôi.

Nhị phu nhân thấy nàng hai tay ôm trong lòng dáng vẻ giống như muốn lấy cái gì ra, hai mắt sáng lên: “Hai người các ngươi lui xuống trước đi.

Tần Lam Nguyệt nhìn thấy xung quanh không có người mới cẩn thận lấy gói đồ ôm trong lòng ra.

“Nhị nương cũng biết, Thất Vương Gia không thích ta còn phái rất nhiều nha đầu giám thị ta, ta dành dụm được một ít tiền cũng không dám để trong Vương phủ, Nhị nương đến cũng tốt, xin hãy giúp nữ nhi bảo quản những thứ này.


“Đây là?” Nhị phu nhân mở gói đồ ra nhìn sơ qua, mọi thứ đều tinh xảo và vô giá.

“Đây là Phụ hoàng ban thưởng.

” Tần Lam Nguyệt nói: “Hôm đó là ngày may mắn, nữ nhi đi thỉnh an Phụ hoàng, Phụ hoàng đã ban thưởng cho nữ nhi những thứ này
Nhị phu nhân vốn có bản tính tham của.

Sau khi nhìn thấy những bảo bối này, ánh mắt bà ta cũng không muốn rời khỏi nó.

Bà ta dự đoán Tần Lam Nguyệt sẽ không dám nói dối, lông mày nhưởng cao: “Nhìn thấy người hiểu chuyện như vậy, ta cũng yên tâm rồi.


“Có Nhị nương giúp đỡ bảo quản, nữ nhi cũng rất yên tâm” Tần Lam Nguyệt suy nghĩ một chút lại nói: “Nhị nương, dù sao những đồ vật này đều là ban thưởng của phụ hoàng, không thể mang đi bán hay tặng cho người khác.


Xin Nhị nương hãy giữ bí mật.

“Chút chuyện này ta cũng biết, ta nhất định sẽ thay ngươi bảo quản tốt” Nhị phu nhân cất trong tay áo chỉ sợ bảo bối sẽ rơi ra, dùng tay kia nắm chặt ống tay áo.

“Có lời nói này của Nhị nương, ta yên tâm rồi.

” Tần Lam Nguyệt cười ngây thơ.

“Lúc này cũng muộn rồi, ta cũng phải về rồi.

” Nhị phu nhân nói: “Thông minh hơn một chút, đừng gây phiền phức cho Tần gia.

Bà ta tùy ý khuyên nhủ vài câu, vui mừng ở trong lòng ôm bảo bối rời khỏi.

“Nhị nương đi về cẩn thận, nữ nhi không thể đi tiễn người, trên đường cẩn thận một chút.

” Tần Lam Nguyệt nhìn bóng lưng của bà ta, mỗi mím nhẹ.

Với tính nết tham của Nhị phu nhân, những bảo bối này nhất định sẽ được cất vào trong tiểu kim khố của bà ta Cá đã cần câu, bước tiếp theo chính là lấy lại tiền lãi.

Chín mươi phần trăm tài sản Tần gia là do thân mẫu nguyên chủ dốc sức làm ra, nàng sẽ không làm cho Nhị phu nhân được lợi dù chỉ một xu.


“Lục Bảo, đi thôi.

” Nàng khoanh tay.

“Vâng.

” Lục Bảo khẩn trương củi thấp đầu, dùng tay áo che mặt.

Tần Lam Nguyệt cảm giác được có gì đó không đúng: “Lục Bảo, ngẩng đầu lên”
“Nương nương, nô tỳ không sao đâu”
“Ngẩng đầu.

Lục Bảo ngẩng đầu lên.