Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 222






Tần Lam Nguyệt nhìn về phía Đông Phương Lý theo bản năng.

Hắn khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không nên tiếp tục dây dưa với Thái hậu nữa.
Ngón tay của hắn khẽ cong lên, tạo ra một hình người đang dập đầu cầu xin.
Tần Lam Nguyệt vẫn có phần không tình nguyện.
Nàng chần chừ một lúc rồi vẫn quyết định kiên trì quỳ xuống đến cùng: “Mong Thái hậu nương nương thứ tội, là do Lam Nguyệt gấp gáp, không biết cách nói chuyện nên mới khiến Thái hậu nương nương hiểu lầm.

Lam Nguyệt biết sai rồi.”
Nàng dập đầu mấy cái một cách nặng nề, dập đầu đến mức trần cũng đỏ cả lên: “Phụ hoàng, Thái hậu nương nương, cũng không phải do Lam Nguyện làm loạn, chỉ là Lam Nguyệt thấy hai người đặt trọng điểm sai chỗ rồi.”
Đông Phương Lý nhíu mày nhìn nàng.
Chủ ý ban đầu của hắn là mong thái độ của nàng có thể mềm mỏng hơn chút, không nên cứng đầu mà đối nghịch lại Thái hậu, cũng không cần chọc cho mấy người này tức điên lên.

Nhưng sao nữ nhân này giây trước nói lời tạ tội, giấy sau lại bắt đầu giãi bày bằng giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ như vậy hả?
Hắn lặng lẽ thở dài, nếu nàng có thể ngoan ngoãn nghe lời thì nàng cũng không còn là Tần Lam Nguyệt nữa.
“Trong những ngày Công chúa Mục Dã đến Thất vương phủ, đúng lúc cơ thể của Thất vương gia cũng khá hơn nên ngài ấy đã lên tinh thần mà đi dạo loanh quanh giải sầu với Công chúa Mục Dã.

Chuyện này chỉ cần điều tra một chút là rõ ngay!” Tần Lam Nguyệt chỉ sợ bị cắt lời nên nhanh chóng dẫn trọng tâm câu chuyện đến chủ đề chính.
“Sáng sớm hôm qua, Thất vương gia phải lên triều, đến tận canh ba giờ Tỵ mới trở về.

Sau khi ngài ấy hồi phủ mới hay tin Công chúa Mục Dã đã bị thương.

Vậy xin hỏi chuyện Công chúa Mục Dã bị thương có liên quan gì đến
Thất vương gia đây?” Tầm mắt của Tần Lam Nguyệt dừng trên người Hoàng đế: “Phụ hoàng, xin người minh xét”
Hoàng đế nhìn xung quanh, ngón tay gõ gõ vào hoa văn trên ghế theo thói quen.
Đúng là hôm qua Lão Thất đã lên triều từ sớm.

Sau khi bãi triều vẫn còn mặt dày ở lại hỏi xin ông ta một kim bài miễn tử.
Nếu suy nghĩ kỹ càng một chút thì đúng là chuyện này không liên quan gì đến Lão Thất.

Mà Lão Thất cũng không phải kẻ ngu, hắn không thể ra tay với Mục Dã một cách quang minh chính đại như thế được.
Thế nhưng Mục Dã “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Hoàng đế hơi gương mắt, trên mặt tràn ngập vẻ tức giận nhưng ánh mắt lại bình tĩnh đến mức lạnh lùng: “Lam Nguyệt, người nói thử xem, rốt cuộc vết thương trên người Mục Dã là như thế nào? Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Khởi bẩm phụ hoàng” Tần Lam Nguyệt không thay đổi sắc mặt: “Không dám giấu giếm người, chuyện trúng độc xảy ra trong viện của Mục Dã đều là do ta làm” Nghe nàng nói vậy thì mọi người xung quanh đều vô cùng khiếp sợ.

Trước đây mọi người cảm thấy nữ nhân này dám công khai bất kính với Hoàng đế, đáp trả lại lời Hoàng hậu, vạch trần bộ mặt của Đại hoàng tử mà không kiêng nể gì là đã đủ to gan lớn mật lắm rồi.

Ai ngờ bây giờ lại nghe thấy nàng thản nhiên thừa nhận chuyện mình hại người, lại còn nói bằng giọng điệu như lẽ dĩ nhiên thì ai nấy cũng ngơ ngác nhìn nhau.
Hoàng đế cũng hiếm khi lộ ra vài phần cảm xúc chân thật, ông ta nhíu mày: “Do ngươi làm?”
“Đúng thế, là do ta làm.” Tần Lam Nguyệt nói: “Xin phụ hoàng cho phép nhi thần kể lại rõ ràng mọi chuyện, đến lúc đó phải trái đúng sai, công bằng đạo lý đều được định đoạt do lòng người.”
“Nói.” Hoàng đế gật đầu.
“Trong những ngày Mục Dã đến Thất vương phủ, cơ thể của nhi thần không được khỏe nên luôn ở trong phòng của Vương gia để dưỡng bệnh, hoàn toàn không gặp mặt Công chúa Mục Dã.

Hôm qua sức khỏe nhi thần mới khá hơn một chút, lúc quay về U Lan Các thì thấy nha hoàn của nhi thần bị roi quất khắp người, đang hấp hối còn hai con nha hoàn khác thì không thấy bóng dáng đầu.
“Nhi thần gặng hỏi cặn kẽ thì mới hay, thì ra con nha hoàn của nhi thần không cẩn thận chọc giận Công chúa Mục Dã nên bị nàng ta trừng phạt nghiêm khắc.

Nhi thần lo lắng cho sự an nguy của hai đứa nha hoàn còn lại nên chạy ngay đến Hương Thảo Các, nơi Công chúa Mục Dã đang ở.

Nhưng vừa chạy đến thì suýt bị thái giám theo hầu bên cạnh Mục Dã giết người diệt khẩu”
“Xằng bậy, quá xằng bậy!” Trinh phi nương nương nghe nàng nói thì vỗ bàn.

Nếu thực sự thái giám theo hầu bên cạnh Mục Dã dám giết người thì đây chính là tội lớn, sẽ dẫn đến cục diện vô cùng bất lợi cho họ.
“Tần Lam Nguyệt, sao ngươi dám nói láo, đặt điều như thế! Mục Dã hoàn toàn không làm những chuyện đó, người đang vu oan giá họa cho con bé! Rõ ràng là ngươi không thèm phân biệt trắng đen đã chặt đứt ngón tay của thái giám giữ cửa mà bây giờ lại quay sang cắn ngược một cái như thế à! Đúng là nực cười!”
“Trinh phi nương nương, mong người chú ý lời nói cho.” Thái độ của Tần Lam Nguyệt vô cùng cung kính: “Công chúa Mục Dã không thể gây ra loại chuyện như vậy, trong lòng ta hiểu rõ điều đó mà phụ hoàng và Thái hậu cũng không lạ lẫm gì.

Nhưng chuyện nha hoàn của ta suýt nữa mất mạng là sự thật, ta cũng suýt chút nữa bị hai tên thái giám đó giết người diệt khẩu cũng là sự thật.

Trước mặt phụ hoàng, nói láo chẳng khác nào tội khi quân.

Gan của ta cũng không lớn như vậy đâu!”
“Phẩm hạnh của Mục Dã như thế nào thì chắc người phải hiểu rõ hơn ta mới phải, người có chắc chắn là mình muốn nói tiếp không?”