Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 220






Sắc mặt Đông Phương Lý bỗng chốc thay đổi.
Những người này nhanh như vậy đã nhắc đến bốn chữ “huynh đệ tương tàn” rồi.
Khi phụ hoàng còn trẻ, đã trải qua bao cuộc đấu tranh tàn khốc mới ngồi lên được vị trí Hoàng đế, ông ta rất ghét việc huynh đệ đấu đá nhau, nhiều lần dạy bảo bọn họ phải yêu thương lẫn nhau, đối với chuyện huynh đệ tương tàn ông ta căm ghét đến tận xương tuỷ.
Mặc dù không thể đoán được trong lòng Đế vương nghĩ gì nhưng bốn chữ này chính là muốn chống lại ông ta, một khi nhắc đến, chắc chắn sẽ khơi dậy nổi căm giận ngút trời.
Đại hoàng tử quan sát thấy sắc mặt Hoàng thượng thay đổi, trong lòng tính toán, làm ra bộ dạng vô cùng đau lòng: “Thất đệ, Mục Dã vẫn còn nhỏ, tại sao đệ lại tay tàn độc như vậy chứ?”
“Con bé là muội muội của chúng ta, là người mà chúng ta phải bảo vệ.

Sao đệ có thể làm ra chuyện như thế với muội muội của mình chứ? Ta nhìn thấy bộ dạng đau đớn khổ sở của nó, ta ước có thể chịu đau thay nó.

Chuyện này, đệ thật sự quá đáng lắm rồi.”

Hắn ta nói xong, đi đến giữa cung điện, quỳ xuống dập đầu ba cái, giọng nói cực kỳ bị thương: “Phụ hoàng, đối với nhi thần, Thất đệ, Mục Dã là đệ đệ và muội muội mà nhi thần yêu thương nhất.

Mục Dã chịu khổ, nhi thần rất xót xa.

Nhưng nếu Thất đệ bị phạt vì chuyện này, nhi thần cũng cảm thấy rất đau lòng.

Thân là huynh trưởng, nhi thần không dạy bảo được chúng thì phải có trách nhiệm thay đệ đệ và muội muội chịu phạt.

Xin phụ hoàng hãy trừng phạt nhi thần.”
Hoàng đế nghe được những lời này của Đại hoàng tử, sắc mặt tốt lên một chút.
Tính tình Lão Đại lương thiện, thấu tình đạt lý, trong các hoàng tử là người giỏi nhất, cũng là người hiểu rõ tâm tư của ông ta nhất.
Tần Lam Nguyệt cụp mắt, trong lòng lạnh như băng.
Đại hoàng tử luôn miệng nói muốn chịu phạt thay cho đệ đệ và muội muội, nhìn thì giống như rất hiểu đạo lý nhưng thực tế là muốn định tội việc Đông Phương Lý làm Mục Dã bị thương.
Tất cả những gì hắn ta nói căn bản là muốn chứng tỏ Đông Phương Lý có liên quan chuyện này, tạo cho mọi người một định kiến trước mắt.
Cho dù Hoàng thượng có đồng ý hay không thì chỗ đứng của Đông Phương Lý cũng sẽ bị lung lay.
Nhìn thì lương thiện nhưng thật ra là mưu mô hiểm ác.

Tần Lam Nguyệt có thể hiểu được chuyện này thì Đông Phương Lý cũng sẽ nhận ra.
Ánh mắt hắn lạnh lùng như bằng.

Đại hoàng tử mở miệng đúng lúc, thành công dành được thiện cảm của phụ hoàng, còn nhân cơ hội lội hằn xuống vũng bùn.
Hàn phải làm gì đó.
“Ngươi đừng ra mặt.” Đúng lúc Đông Phương Lý muốn nói chuyện, giọng của Tần Lam Nguyệt vọng tới: “Để ta xử lý được chứ?”
Đông Phương Lý im lặng một lúc, quay lại cho nàng một ánh mắt phải cẩn thận rồi cúi đầu xuống.
“Đại hoàng huynh.” Tần Lam Nguyệt khẽ cười: “Huynh luôn miệng nói bảo vệ đệ đệ muội muội, đây là thật lòng hay giả dối?”
Đại hoàng tử không ngờ nàng lại hỏi trực tiếp như vậy, hắn ta hơi kinh ngạc.
Lúc này hắn ta hướng về phía Hoàng đế dập đầu: “Phụ hoàng chứng giám, những lời nhi thần nói ra đều từ tận đáy lòng.”
Hắn ta đau lòng nhìn Tần Lam Nguyệt: “Những lời này làm sao có thể là giả chứ, mong đệ tức đừng nói những lời cay độc.”
“Lời huynh nói đều là thật lòng, vậy tại sao không làm rõ xem hôm qua đã xảy ra chuyện gì chứ?” Giọng nói của Tần Lam Nguyệt đầy kiên quyết: “Phụ hoàng, những lời vừa rồi của hoàng huynh rất thâm tình trìu mến, khiến cho người khác vô cùng cảm động.

Nhưng khi suy nghĩ thật kỹ thì thấy không ổn lắm, nếu Đại hoàng huynh muốn thay Mục Dã chịu đau thì có thể hiểu được, vậy tại sao lại muốn thay Thất vương gia chịu phạt?”
“Mục Dã bị thương ở Thất Vương phủ, ngươi nói xem Thất vương gia và Thất vương phủ lại không có liên quan gì sao?” Trinh phi nổi giận.
Nếu không phải có Hoàng thượng và Thái hậu ở đây thì bà ta đã trở mặt từ lâu rồi.


Nghe Tần Lam Nguyệt nói những lời khó hiểu kia, bà ta hơi mất kiềm chế.
Tần Lam Nguyệt thở ra một hơi nhẹ nhàng.
Trinh phi nương nương dáng người cao ráo, khác với vẻ xinh đẹp của người Vu Đông Lục, là kiểu người mang vẻ đẹp mạnh mẽ.

Đẹp thì đẹp đó, đáng tiếc lại giống như Mục Dã, là người chân tay phát triển nhưng đầu óc lại ngu si.
“Trinh phi nương nương.” Tần Lam Nguyệt nói: “Lời này của người nghe thật buồn cười.

Nếu ở hoàng cung xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy có phải mọi người trong hoàng cung này sẽ đều có liên quan? Phụ hoàng cũng không tránh khỏi liên quan, đúng không ạ?