Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 173






Đừng nói đánh người, ngay cả đứng nàng ta cũng đứng không vững.

“Mục đích ban đầu của ta là đưa nha hoàn của ta trở về, các ngươi lại hết lần này tới lần khác muốn chết.

” Cảm xúc Tần Lam Nguyệt bị đè nén đã đến cực hạn.

“Mục Dã, ta đầu độc người bằng nước tiểu ngựa, cơ thể người to lớn, sức khỏe cường tráng, nhất thời sẽ không phát độc, ta đã chờ đợi quá lâu, cuối cùng thì cũng có tác dụng”
“Sau khi các ngươi bị trúng độc thì cả người không còn chút sức lực, một khắc sau, toàn thân các ngươi sẽ trở nên ngứa ngáy, vừa ngứa vừa đau, đau đến không muốn sống”
Tần Lam Nguyệt đứng giữa sân chắp tay nhìn bầu trời u ám.

Khói mù lan rộng khắp nơi, xung quanh tràn ngập sương mù ẩm ướt lạnh lẽo.

“Nói cho ta biết, nha hoàn của ta ở đâu, nếu bọn họ chết, hai người các ngươi cũng sẽ phải chịu mọi tra tấn rồi chết” Tần Lam Nguyệt nói.

“Công chúa!” Tô Điểm Tình kinh hãi: “Người không sao chứ? Nhanh lên, giết nàng ta đi.


Mộc Dã cũng đã ngã gục, nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.

Tất cả đã kết thúc!

Tần Lam Nguyệt nghe được tiếng của Tô Điểm Tình, lửa giận trong lòng như bùng nổ, bốc cháy hừng hực.

Đều là nữ nhân!
Bạch Mai và những người khác gặp chuyện nguy hiểm tính mạng này đều là do Tô Điểm Tình gây ra.

“Tô Điểm Tình, ngươi đủ rồi đấy!” Tần Lam Nguyệt cắn môi như có thể chảy máu: “ Nếu như không phải người lợi ” dụng Mộc Dã, nếu không phải do người nói thêm vào giả vờ thông minh, điều đó đã không xảy ra!”
Nàng lại cầm thanh trường kiếm lên, đi tới bên cạnh Tô Điểm Tình, tức giận đâm xuống.

Lưỡi kiếm đâm vào chân Tô Điểm Tình, sau khi bị đâm một lỗ, máu tuôn ra.

Mặc dù viên thuốc an thần của Tần Lam Nguyệt vẫn còn tác dụng, nhưng khi nhìn thấy nhiều máu như vậy, chân nàng vẫn mềm nhũn lại, tốn rất nhiều sức mới có thể giữ được bình tĩnh.

Sắc mặt Tô Điểm Tình tái nhợt như tuyết, không dám nhìn động tác của Tần Lam Nguyệt: “Tần Lam Nguyệt, ngươi!”
Mặt Tần Lam Nguyệt không chút thay đổi, khống chế bàn tay run rẩy, lại đâm xuống chân kia của nàng ta.

“Ta đã nói rồi, phải trả lại cho người gấp mười lần.

Nhưng nếu như trực tiếp trả lại cho ngươi gấp mười lần, người nhất định sẽ chết, ta không muốn người cứ như vậy mà chết.

“Tần Lam Nguyệt trầm giọng nói: “Ta sẽ làm cho người sống không bằng chết.



Nàng dùng một cước đá Tô Điểm Tình đi, lưng hướng lên trên, dựa theo hướng Tô Điểm Tình chém vào lưng Bạch Mai mà chém tới.

Lưỡi kiếm chém rách xiêm y, âm thanh chói tại phát ra khi kim loại và da thịt chạm vào nhau.

Máu thấm ướt quần áo, nhuộm tuyết trắng thành màu đó.

Khoảng sân nồng nặc mùi máu, tàn bạo như địa ngục giữa ban ngày.

Cảm giác đau đớn ập tới, Tô Điểm Tình đau đến co giật, nàng ta hoảng sợ trừng to hai mắt, không thể tin được tất cả những chuyện này là thật.

Tần Lam Nguyệt lạnh lùng ném thanh kiếm dính máu sang một bên.

“Mục Dã, ta hỏi lại một lần nữa, nha hoàn của ta ở đâu?” Trên người nàng cũng dính đầy máu tươi, dùng tay áo rộng lớn che đi bàn tay run rẩy không ngừng.

Công chúa Mộc Dã sợ hãi.

Nàng ta chưa từng nghĩ tới, một người không biết võ công cũng sẽ có khí tức đáng sợ như vậy.

Hiện tại Tần Lam Nguyệt như dạ xoa bước ra từ trong địa ngục giữa ban ngày, đứng ở trong sân lộn xộn, rõ ràng rất gầy yếu, lại toát ra khí thế đáng sợ, mạnh mẽ.

Tần Lam Nguyệt không phải là con người, nàng là ác quý.

“Còn không nói sao?” Tần Lam Nguyệt đã nhịn đến cực hạn, nàng đi từng bước tiến tới gần Mục Dã.