Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 165






“Tình tỷ tỷ, ta muốn đi tắm rửa, ta rất khó chịu.

Công chúa Mục Dã làm nũng, ánh mắt đỏ hồng: “Thật là bẩn quá đi, thật là kinh tởm.
“Công chúa đừng vội.” Tô Điểm Tình đưa quần áo cho nàng ta mặc, lại cầm lấy khăn lau hai má nàng ta: “Trước tiên phải giải quyết chuyện này đã, đợi lát nữa ta sẽ đưa người đến hồ Phỉ Thúy tắm.
Công chúa Mục Dã gật gật đầu, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác kinh tởm, mặc quần áo vào.
“Tần Lam Nguyệt, ngươi thật là độc ác.

Mục Dã vẫn còn là một đứa trẻ, nàng ấy cũng là muội muội của Thất vương gia, sao ngươi có thể so đo với nàng như vậy?” Tô Điểm Tình tỏ ra bất bình: “Nàng đến đây thì chính là khách, đây là cách người đối xử với khách sao? Trong mắt của người có còn Hoàng thượng không? Ngươi có để Trinh phi nương nương vào mắt không?”

Tần Lam Nguyệt cụp mắt xuống.
Quả nhiên là Tô Điểm Tình chưa về Tô phủ.
Ba ngày này, sợ rằng nàng ta sẽ dựa vào lời nói của Mục Dã để ở lại Vương phủ
Chỉ nghĩ đến nàng ta sẽ ở trước mặt Đông Phương Lý đạo đức giả, nàng lại không nhịn được, trong lòng bùng lên cảm giác tức giận.
“Tô cô nương, sao chỗ nào cũng thấy người xuất hiện thế?” Tần Lam Nguyệt cố nhịn cảm giác khó chịu trong lòng, cười cười nói: “Mục Dã là muội muội của phu quân ta, nàng ấy đến nhà của ca ca mình ở hai ngày không có vấn đề gì, người ta sẽ chỉ cho rằng đó là tình cảm huynh muội sâu đậm sẽ không nói điều gì khó nghe, nhưng mà còn người thì sao?”
“Ngươi là một cô nương chưa gả, không danh không phận, lại sống trong nhà của một nam nhân đã có vợ mấy ngày, người biết thì sẽ nói ngươi đến ở đây để chơi cùng với Mục Dã, người không biết thì sẽ cho rằng ngươi là một kẻ ti tiện, hèn hạ, danh không chính ngôn không thuận lại đi ở trong nhà một người đã có gia đình.

Ngươi không xấu hổ thì thôi, ta còn còn cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi đây
Lời của Tần Làm Nguyệt nói như lưỡi dao, từng nhát từng nhát như cửa vào miệng vết thương của Tô Điểm Tình.
Sắc mặt Tô Điểm Tình lúc hồng lúc trắng, nghiến chặt răng.
Rõ ràng là trong lòng nàng ta đã tức giận lắm rồi mà trên mặt vẫn tỏ ra ngây thơ, dịu dàng nói: “Tần cô nương đang nói gì vậy? Chỉ là ban ngày ta đến đây chơi với công chúa mà thôi, sao từ miệng ngươi lại biến thành chuyện xấu xa đến vậy?”
“Bởi vì ngươi vốn dĩ đã xấu xa chứ còn gì.” Tần Lam Nguyệt cao giọng nói: “Sao? Bị lời ta nói làm cho tổn thương rồi sao? Xem ra người cũng tự biết lấy bản thân mình đấy, không có tự trọng chính là không có tự trọng, thật là đáng xấu hổ, còn bày ra vẻ mặt vô tội, không cảm thấy buồn nôn sao?”
Tô Điểm Tình tức run lên: “Tần Lam Nguyệt, người đừng có ngậm máu phun người, ngươi không muốn nhìn thấy ta, ngươi ghét ta, vu oan cho ta, ta đều có thể bỏ qua.

Nhưng chuyện nào đi chuyện đó, ngươi không nên ra tay với công chúa.

“Nhìn xem, mới bắt đầu đã lại đảo lộn trắng đen, đổi chủ đề.” Tần Lam Nguyệt cười lạnh: “Ta đã gặp rất nhiều tiện nhân, người được xem là cực phẩm của tiện nhân đấy.
Tâm trạng của công chúa Mục Dã đã ổn định hơn một chút.
Nàng ta nhìn Tần Lam Nguyệt với ánh mắt dữ tợn, bẻ ngón tay kêu rắc rắc: “Tình tỷ tỷ, không cần nhiều lời với nữ nhân này, bây giờ ta sẽ xé xác nàng ta ra “Công chúa đừng hấp tấp.

Nhìn thấy Mục Dã tràn đầy tức giận, ánh mắt Tô Điểm Tình lóe lên: “Trên người của nữ nhân này có ngân châm, chỉ cần bị ngân châm đâm vào người thì sẽ không cử động được, người nhất định không được bất cẩn.

Nàng ta có thể giấu thuốc độc ở bất kỳ đâu, động vào nàng ta có thể sẽ bị trúng độc đấy, nàng ta rất nham hiểm.”
“Công chúa, Tô cô nương nói không sai, trên người nữ nhân này có độc, khi nãy nô tỳ sơ ý nên đã bị trúng chiêu của nàng ta.

Đại cung nữa nói: “Người phải vô cùng cẩn thận .”
Một tia hung ác lóe lên trong mắt Tô Điểm Tình: “Theo như ta thấy, tốt nhất là nên dùng kiếm, dùng trường kiểm đâm chết là tốt nhất, nếu không người rất có thể sẽ bị nàng ta đánh lại.

Công chúa Mục Dã nắm chặt tay: “Tình tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, ta sẽ không trúng kế của nàng ta nữa đâu, tiện nhân này phải để bản công chúa đến tiêu diệt”
Tần Lam Nguyệt nhìn bọn họ, không nhịn được cười lớn.
Nàng giống như nhìn thấy một chuyện rất buồn cười, mới đầu còn cười nhẹ sau đó lại cười lớn lên.

Cuối cùng, nàng cười đến mức không đứng vững được.
“Ngươi cười cái gì chứ? Có gì buồn cười sao?” Công chúa Mục Dã nắm chặt trường kiếm trong tay, nhìn về phía Tần Lam Nguyệt: “Đợi lát nữa, ta sẽ khiến cho người không bao giờ có thể cười được nữa.”
“Thật là buồn cười quá đi.” Tần Lam Nguyệt cười một cách cường điệu, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo: “Công chúa Mục Dã, ta kể cho người nghe một câu chuyện cười nhé? Một câu chuyện cười có thể khiến người nhận ra được bản thân ngu ngốc đến mức nào.”