Công chúa Mục Dã đi đến, nhìn thấy sân viện đang loạn hết lên, cung nữ và thái giám đang nằm la liệt trên đất, tức giận nói: “Bích Đào, có chuyện gì xảy ra thế này?”
“Công chúa, là nàng ta.
” Đại cung nữ chỉ vào Tần Lam Nguyệt, nói với giọng vừa bị thương vừa phẫn nộ: “Là nàng ta dẫn theo con ngựa điên kia đánh người của chúng ta, làm bẩn sân viện của chúng ta, còn hạ độc nô tỳ.
”
Sắc mặt của công chúa Mục Dã tối sầm lại.
Nàng ta đi về phía trước hai bước, ánh mắt nhìn chằm chằm lên người Tần Lam Nguyệt, ngẩng cao đầu, hất mũi về phía nàng: “Ngươi là cái thứ gì?”
Tần Lam Nguyệt ngẩng đầu lên mới giật mình phát hiện ra là Công chúa Mục Dã cao đến nỗi khiến cho nàng nhìn trân trần không nói nên lời.
Con gái của thời đại này đa số đều yêu kiều xinh xắn, rất ít có người nào cao đến một mét bảy.
Công chúa Mục Dã cao, còn cao hơn Đông Phương Lý một chút, trông giống như phải cao đến một mét chín.
Nàng ta không chỉ cao mà còn cường tráng, trông giống như một ngọn núi nhỏ, chỉ cần đứng ở đó cũng có thể mang đến cho người khác cảm giác như bị Thái sơn đàn áp.
Công chúa Mục Dã bước xuống bậc thềm, mặt đất chấn động vài cái.
Nàng ta từ trên cao nhìn xuống Tần Lam Nguyệt: “Ngươi dám giở trò lưu manh ở địa bàn của bản công chúa?”
“Ta cũng giống như Công chúa Mục Dã, phụ hoàng, thái hậu, Công chúa nói xem ta là gì?”, Tần Lam Nguyệt lấy lại tinh thần: “Ngươi là thứ gì thì ta chính là thứ đồ đó.
”
“Hỗn láo, người dám lôi cả phụ hoàng và thái hậu ra để nói chuyện.
”, Công chúa Mục Dã nói: “Ai cho ngươi lá gan đó?”
Nàng ta dừng một chút rồi nói: “Ngươi cũng gọi phụ hoàng? Ngươi chính là Tần Lam Nguyệt?”
“Ngươi nên gọi ta là thất tẩu.
Tần Lam Nguyệt trả lời.
“Nói chuyện cười sao, người khiến ta gọi là thất tẩu chỉ có thể là đệ nhất mỹ nhân kinh thành – Tình tỷ tỷ.
” Công chúa Mục Dã như nghe thấy một chuyện rất buồn cười: “Tần Lam Nguyệt, ngươi không xứng
Tần Lam Nguyệt tức giận đến mức bật cười trước nhận xét ngây ngô của nàng ta.
Cho dù vị công chúa Mục Dã này là người cao to lực lưỡng thì cũng chỉ là một kẻ ngốc không có não thôi.
“Mục Dã, tuổi của người cũng không còn nhỏ nữa mà lời nói của người lại khiến cho người khác tức sôi máu.
Ta là thê tử được thất ca của người cưới hỏi đàng hoàng, người khiến cho ngươi phải gọi là thất tẩu cũng chỉ có ta, vậy mà người lại đi vẫy đuôi nịnh hót một người xa lạ, người tuổi chó sao? Sao lại thích liếm Tô Điểm Tình như vậy?” Nàng cười lạnh nói.
“Phì.
” Công chúa Mục Dã khinh thường: “Có ai mà không biết người làm thế nào để có được vị trí vương phi này chứ?”
“Cho dù là ta giành được hay là trộm được thì cũng không liên quan gì đến người chứ nhỉ?” Tần Lam Nguyệt nói: “Huống hồ, khi đó ta còn không tự nguyện gả cho thất ca của ngươi, là y khăng khăng muốn cưới ta.
“Người đường đường là một công chúa mà lại đi gọi một người không thích hợp là hoàng tẩu, người thật sự ngốc hay là giả thông minh thế?”
“Ngươi!” Công chúa Mục Dã bị Tần Lam Nguyệt nói khiến cho nàng ta không biết phải nói gì, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi: “Tần Lam Nguyệt, cái miệng của người thật là lợi hại, ta không mắng lại người nhưng bản công chúa có thể đánh người.
“Ồ ?” Tần Lam Nguyệt cười: “Ngươi dám đánh ta?”
Mục Dã khịt mũi khinh thường: “Đừng nói là loại tiện nhân như ngươi, cho dù có là nữ nhân của phụ hoàng, bản công chúa muốn đánh thì sẽ đánh”
“Hóa ra là như vậy.
” Tần Lam Nguyệt tỏ vẻ đã hiểu.
Thảo nào thái độ của Đông Phương Lý và Đỗ Khứ lại kỳ lạ như vậy.
Vị công chúa Mục Dã này bị chiều hư đến mức đơn thuần như vậy.
Nàng ta dựa vào thân phận đặc biệt của mình mà không thèm coi ai ra gì.
Chẳng trách thái giám, cung nữ của nàng ta lại có thể tự ý đánh giết người khác như vậy, hóa ra là trên không nghiêm dưới tắc loạn.
Những kẻ chưa từng trải qua tăm tối, tuyệt vọng như công chúa Mục Dã này, không biết kiềm chế thì sớm muộn gì cũng phải chịu tổn thất rất lớn.