Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 154






“Vương phi, nhanh, rời khỏi nơi này!”
Bạch Mai liều mạng hô, nhưng mà cổ họng đã rất khàn, phát ra một chút âm thanh cũng vô cùng đau đớn.
Tần Lam Nguyệt thấy hoảng sợ.
Bạch Mai sau khi bị nàng dạy dỗ, chẳng qua chỉ là ba ngày không nói ra lời, ba ngày sau là có thể phục hồi lại như bình thường, cũng sẽ không có gì khó chịu.
Bây giờ cũng đã qua ba ngày, theo lý thuyết, giọng nói của nàng cũng đã phục hồi từ sớm rồi
Nhưng, có chuyện gì đã xảy ra với giọng nói khàn khàn này vậy?
Bạch Mai liều mạng đi tới phía trước, nàng ngẩng cao đầu, “Nương nương, đi mau, không nên ở chổ này, nhanh rời khỏi đây.”
Đột nhiên nàng phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi phun tới trên người của Tần Lam Nguyệt, Tần
Lam Nguyệt cực kỳ sợ hãi.


Vốn dĩ nàng không thể nhìn thấy máu tươi, cứng đờ ở đó, thân thể run rẩy mấy lần.
Lục Bảo vắng mặt, Bạch Mai lại bị thương nặng đến mức hấp hối.
Bình thường trong sân yên lặng
Những tin tức này ập đến, tràn ngập ở trong đầu, Tân Lam Nguyệt chỉ cảm thấy như rơi vào bên trong hầm băng.
“Bạch Mai, Lục Bảo đầu rồi?” Giọng nói của nàng đang run rẩy.
Ý thức của Bạch Mai đã mơ hồ.

Nàng nằm sấp trên mặt đất, tóc tán loạn, vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, tái nhợt một cách đáng sợ
Tần Lam Nguyệt cầm khăn tay, dùng bàn tay run rẩy lau sạch vết máu trên người, sau đó lau sạch máu tươi trên khóe miệng của Bạch Mai.
Nàng cầm cổ tay của nàng ấy.
Mạch đập của Bạch Mai rất yếu, yếu đến mức, có thể chết bất cứ lúc nào.

Tần Lam Nguyệt không thể tin được.

Bạch Mai là một cô nương vừa cứng nhắc lại vừa thẳng thắng, không có chút sợ hãi nào khi đối mặt với nàng, võ công cũng không tệ.
Ai có thể đánh nàng ấy thành như thế này? Sợ hãi thành như vậy? “Nương nương, đi nhanh.

Ý thức của Bạch Mai minh mẫn hơn một chút, giọng nói yếu ớt, mang theo tiếng khóc nức nở, “Nếu không đi sẽ không còn kịp, nhanh”
“Trước tiên ngươi đừng nói chuyện.” Tần Lam Nguyệt tìm ra một viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng, “Viên thuốc này có thể giúp ngươi khôi phục lại sức lực.” Đây là viên thuốc được nàng luyện chế ở trong Noãn
Các, sử dụng nhân sâm lộc nhung các loại dược liệu rất cao cấp, có thể cứu mạng.

Sau khi Bạch Mai nuốt xuống viên thuốc, thực sự cảm thấy khá hơn một chút.
“Bạch Mai, đến đây, ta đỡ người lên giường.” Nàng dùng sức lực thật lớn mới có thể nâng Bạch Mai dậy.

Bạch Mai đau đến muốn chết, mỗi lần di chuyển một chút, giữa trán cũng đã toát ra một trận mồ hôi lạnh.
Tần Lam Nguyệt dìu Bạch Mai đặt ở trên giường, sau khi vén lên quần áo của nàng, mới phát hiện, trên người Bạch Mai dày đặt những vết roi.
Từ sau lưng đến trên đùi, máu tươi chảy, không có chổ nào là còn nguyên vẹn.

Bị thương nặng như vậy, nếu đổi thành người thường, sợ là đã chết từ sớm.
Cho dù Bạch Mai là người có võ công, cũng không quá lạc quan, có thể sống, là một kỳ tích.
Tần Lam Nguyệt hút một hơi khí lạnh, vội vàng buông quần áo xuống, yên tĩnh thật lâu mới bình tĩnh lại.
“Bạch Mai, nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì? Lục
Bảo đâu rồi?” Nàng vẫn còn đang run rẩy.
Không phải chỉ vì chứng sợ máu tươi.
Nàng đang sợ hãi.

Bạch Mai có võ công mà còn bị biến thành như vậy, vậy còn Lục Bảo thì sao? Lục Bảo vừa mới khỏi bệnh, ốm yếu, nếu như cũng bị đánh nhiều roi như vậy, nói không chừng đã “Ta cũng không biết Lục Bảo ở đâu.” Bạch Mai gắng sức thở hổn hển, trong mắt còn hàm chứa sự sợ hãi vô cùng: “Ta bị đánh ngất nên cũng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.

Nghe Đỗ Khứ nói, bọn họ mang ta ném vào trong sân của U Lan Các, ta còn tưởng rằng ta đã chết.

Chính Đỗ Khứ đưa ta vào trong phòng, cho ta một ít thuốc, ta mới có thể tiếp tục duy trì.”
Nàng nói: “Lục Bảo và Xích Tiền, nếu không trở lại, e rằng, e rằng”
“Nương nương, người đi nhanh đi, ngươi đi vào phòng của Vương gia, chỉ cần người ở trong phòng của Vương gia thì sẽ không có nguy hiểm.

Người kia thật là đáng sợ, từ trước tới nay ta chưa từng gặp người nào đáng sợ như vậy.” Bạch Mai khóc thút thít nói.
Tần Lam Nguyệt nắm chặt tay.