“Đỗ Khứ, người tới rất đúng lúc.” Tần Lam Nguyệt đã ngửi thấy mùi trên người của Đỗ Khứ, nàng không muốn tiếp tục dây dưa với Đông Phương Lý nữa: “Đưa ta ra khỏi đây.
Đỗ Khứ giật mình, nhắm mắt lại bước tới: “Tham kiến Vương gia, Vương phi thuộc hạ không cố ý quấy rầy hai người, là có việc gấp cần báo.”
Đông Phương Lý sửa lại y phục, sắc mặt lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Đỗ Khứ có chút khó nói: “Tô cô nương lại tới rồi.”
Vẻ mặt của Đông Phương Lý lại trở nên phức tạp hơn: “Cứ nói bổn vương không khỏe rồi đưa muội ấy trở về Tô phủ.”
“Hồi Vương gia, Tô cô nương đi cùng với công chúa Mục Dã.
Đỗ Khứ nói: “Họ còn mang theo khẩu dụ của thái hậu nương nương, khẩu dụ nói để công chúa Mục Dã ở phủ chúng ta vài ngày.
Đông Phương Lý nheo mắt lại: “Hả? Ta kêu người thu dọn Hương Thảo Các, người đã cho người thu dọn sạch sẽ chưa?”
“Đã thu dọn sạch sẽ rồi.
Vương gia, ngài đồng ý rồi?” Đồ Khứ nói: “Công chúa Mộ Dã cũng không hiền lành gì, nàng ta đến phủ chúng ta.
Đông Phương Lý cố ý hay vô tình liếc nhìn Tần Lam Nguyệt: “Đỗ Khứ, khẩu dụ của thái hậu mà người dám kháng chỉ?”
“Thuộc hạ không dám” Đỗ Khứ cúi đầu xuống.
Hương Thảo Các là viện gần U Lan Các nhất.
Vương gia biết trước công chúa Mục Dã sẽ đến nên mới kêu hắn quét dọn trước?
Tiếc là vương phi vừa gầy vừa yếu, sợ là sẽ bị bắt nạt thảm thương khi đụng độ công chúa Mục Dã “Người đi xuống trước đi.” Đông Phương Lý còn chưa nói xong, Tần Lam Nguyệt đã tiến lên phía trước.
“Đỗ Khứ, công chúa Mục Dã có thể ở lại nhưng Tô Điểm Tình thì nhất định phải đưa trở về.” Nàng nheo mắt lại: “Nếu không, nếu ta không kiềm chế được tính khí mà xé xác nàng ta, vương gia các ngươi sẽ đau lòng đấy.”
Đỗ Khứ đổ mồ hôi lạnh: “Rõ.” Sắc mặt của Đông Phương Lý trở nên rất khó coi.
Giọng nói của y cũng trở nên lạnh đi: “Đỗ Khứ, tùy tình hình mà hành sự, không được gây xích mích với Mục Dã.”
“Tần Lam Nguyệt, ngươi ở lại Noãn Các, ba ngày sau hằng trở về.”
“Ngươi muốn nhốt ta ba ngày? Vì nữ nhân đó?” Tần Lam Nguyệt nhìn thẳng vào y: “Ta ở đây có cản trở chuyện của các ngươi?”
Đông Phương Lý nhìn dáng vẻ nổi giận của nàng, giữa hai lông mày y thoáng hiện lên một vài biểu cảm lạnh lùng.
Trong ánh sáng lạnh lẽo của dạ minh châu, giọng nói của y cũng có chút mờ mịt.
“Ngày mai Lục Tu sẽ trở về, hắn sẽ chăm sóc bồn vương.
Trong ba ngày này, người hãy ở yên trong Noãn Các và đừng vọng tưởng chạy trốn”
Y đứng dậy chậm rãi đi tới cửa: “Ngươi cũng đừng vọng tưởng tất cả mọi người đều đi theo Hồng Dược, giống như Tình nhi.
Đối mặt với thế lực lớn mạnh, chút tài mọn của người cũng chỉ là một trò đùa.” Tần Lam Nguyệt của hiện tại chống đối với công chúa Mục Dã sẽ chết.
Tần Lam Nguyệt sững sờ.
Những lời này của Đông Phương Lý là có ý gì?
Y đang cảnh báo nàng?
Y nhốt nàng trong Noãn Các là vì tốt cho nàng?
Nàng chợt nhớ tới chuyện ở đình.
Theo một nghĩa nào đó, Đông Phương Lý đã cứu nàng.
“Đông Phương Lý, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Tần Lam Nguyệt nói.
“Khi ở đình, tại sao ngươi lại phải cắt đứt gân tay? Chắc là người biết ta không phải là đối thủ của Tô Điểm Tình, cho dù ngươi không ra tay thì nàng ta cũng sẽ không sao.”
Đông Phương Lý quay đầu lại nhìn nàng, cười lạnh lùng và mỉa mai: “Ngươi cho rằng bổn vương vì ngươi?” Nói xong y phất tay áo rời đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lẽo và cô đơn.
Tần Lam Nguyệt nghe thấy tiếng két két, cửa cơ quan đóng lại, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.
Nụ cười mỉa mai của Đông Phương Lý trước khi rời đi hiện ra trong tâm trí nàng.
Nụ cười đó như một cây gai.
“Tự mình đa tình.” Tần Lam Nguyệt cười ha ha hai tiếng, nàng quá hiểu rõ hành động của Đông Phương Lý.
Bất kể là chuyện ở đình hay chuyện ở Noãn Các, những gì y bảo vệ chỉ có Tô Điểm Tình mà thôi.
Y nhốt nàng ở đây, không chỉ vì sợ nàng sẽ làm tổn thương Tô Điểm Tình lần nữa, mà còn vì y muốn mặn nồng với đóa Bạch Liên hoa đó.
Nực cười.