Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 141






Cơn đau đớn đang không ngừng tăng lên và lan ra khắp cơ thể hắn, loại đau đớn dữ dội này khiến ý thức của hắn gần như không còn cách nào ngăn cản sự tấn công như dời núi lấp biển này.
Nỗi đau bứt rứt chưa từng có, tuy ý chí của hắn rất mạnh nhưng cũng không thể chịu đựng nổi cảm giác này.

Mồ hôi lạnh thấm ướt y phục, nhiệt độ cơ thể hắn đang không ngừng giảm xuống, gương mặt tuấn tú vì quá đau đớn cũng trở nên vặn vẹo đi rất nhiều.
Tần Lam Nguyệt thầm cho rằng tình hình hiện tại thực sự không ổn.
Loại đau đớn ngay cả người bình thường cũng không thể chịu đựng được này, quả nhiên để vượt qua nó thật không dễ dàng.
Tình trạng của Đông Phương Lý đang rất tệ, nếu còn đau hơn nữa thì hắn sẽ cắn vào lưỡi mất.
Nàng muốn cạy miệng của hắn nhưng dù nàng có dùng lực lớn cỡ nào thì cũng không thể tách ra được.


“Đông Phương Lý, ngươi thả lỏng đi, thả lỏng một chút.”
“Ta biết người rất đau và khó chịu nhưng người phải cố lên.

Nào, há miệng ra rồi thả lỏng một chút là sẽ ổ thôi.” Trên người Đông Phương Lý đầy mồ hội cứ như hắn mới vừa được vớt từ trong nước ra vậy.
Trong cổ họng hắn phát ra những tiếng kêu đầy đau đớn, từ khóe miệng còn có máu tươi chảy ra.
Tần Lam Nguyệt thấy thế càng hoảng sợ hơn.

Khi con người ta đau đớn nhất thì sẽ theo bản năng mà trút bỏ nỗi đau ấy đi.
E là Đông Phương Lý đã bị tra tấn đến cực hạn rồi.

“Đông Phương Lý, người có nghe ta nói gì không?”
“Nếu người nghe thấy giọng của ta vậy hãy ngoan ngoãn mở miệng ra đi, ngươi tuyệt đối không được căn vào lưỡi đâu đấy!”
Ý thức của Đông Phương Lý đã trở nên mơ hồ.
Cảm giác đau đớn truyền khắp cơ thể, loại cảm giác sống không bằng chết này đang liên tục tra tấn hắn, mỗi một chỗ trên thân thể đều đau đến mức run rẩy.
Loại đau đớn này giống như cảm giác khi bị lăng trì vậy.
Tần Lam Nguyệt liên tục run lên.

Nàng dùng sức lau sạch máu trên khóe miệng hằn: “Không được cần, người nhịn thêm một chút đi, lát nữa ngươi sẽ ổn thôi.”
Đông Phương Lý đã không còn nghe thấy giọng nói của nàng nữa rồi.
Mồ hôi liên tục thấm ướt tấm đệm bên dưới, tóc của hắn cũng đã ướt đầm, mái tóc dài đen láy dưới ánh nến lung linh hiện lên những giọt nước yếu ớt.
Trên gương mặt tuyệt mỹ tựa như tiên nhân không chỉ bị đau đến méo mó mà nó còn trắng bệch,
Từng vệt máu tràn ra từ môi của hắn, khi Tần Lam Nguyệt chạm vào những vệt máu ấy thì thân thể nàng đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Đỏ tươi và trắng bệch, là hai màu sắc gần kề cái chết nhất.
Toàn thân nàng run rẩy và hai mắt trợn lên.
Trong đầu nàng liên tục lướt qua hình ảnh sau khi ba mẹ gặp tai nạn xe, vì mất máu quá nhiều nên đã đe dọa đến tính mạng.
Nàng quỳ trên đất cố hết sức hô hấp nhân tạo vì nàng muốn cứu sống bọn họ.
Nhưng máu cứ bắn tứ tung, nhuộm đỏ cả người nàng, sắc mặt của họ cũng trở nên trắng bệch và lạnh buốt, xe cứu thương còn chưa kịp đến thì bọn họ đã buông tay rời khỏi thế gian này rồi.
Vậy mà hôm nay.

Lại là màu đỏ chướng mắt đó, lại là mùi máu tươi nồng nặc, lại là khuôn mặt trắng bệch, lại là cơ thể càng ngày càng lạnh đi.
Giống như hôm đó, nàng đã dùng toàn bộ khả năng của mình nhưng cuối cùng nàng cũng không thể cứu được tính mạng của ba mẹ.
Mệt mỏi và bất lực, nàng sẽ không bao giờ quên được hình ảnh ngày hôm đó, cảnh tượng ấy tựa như một cái gai liên tục hiện lên trong đầu nàng.

“Đừng chết mà.” “Xin người đừng chết”
Sự tuyệt vọng đến tận cùng không ngừng dâng lên trong lòng, Tần Lam Nguyệt vì quá hoảng loạn nên giọng nói của nàng cũng trở nên nức nở: “Tại sao lại biến thành như vậy?” “Đông Phương Lý, ráng chịu đựng đi mà.” “Ta xin người đó.”
Nàng khóc vô cùng thảm thiết, từng giọt nước mắt rơi trên trán, trên gương mặt, trên đôi môi của Đông Phương Lý.
Lúc đầu chỉ có một, hai giọt, sau đó nước mắt của nàng cứ liên tục rơi xuống như mưa.