Thần Y Vương Phi Quá Kiều Mị

Chương 129






“Đúng vậy, tình nghĩa phu thê, viết hơn hai lần là đã thuộc lòng rồi, đến lúc đó không bị luống cuống tay chân” Tần Lam Nguyệt nói: “ Chỉ cần rung động lòng người một W chút, truyền ra ngoài chúng ta là một đôi phu thê ân ái thắm thiết.”
“Đừng vậy mà nương nương.” Đỗ Khứ bước lên phía trước hai bước, quỳ một gối xuống: ” Vương gia còn chưa xảy ra chuyện gì mà, người niệm điều văn thế này có phải hơi quá đáng không?”
“Quá đáng?” Tầm Lam Nguyệt một chân đạp đổ cái bàn xuống đất: “Phòng của ta trở nên thế này, mới là quá đáng đó.

Ngay từ khi bắt đầu, Đông Phương Lý đã không để ta yên, ta chỉ niệm điều văn là đã coi trọng hắn lắm rồi.”
“Người xem, phòng của người đã trở nên thế này, thì không ở được đâu, phòng của Lục Bảo cô nương không rộng lắm, không chứa được nhiều người như thế.

Đỗ Khứ nói.
“Hay là, người đến cung Minh Ngọc ở tạm mấy ngày, thần mời người đến sửa U Lan Các, bức tường hoa này, sân, phòng bếp, đều được sửa mới lại, đương nhiên, đương nhiên ngân sách đều đứng tên vương gia.

Tần Lam Nguyệt có chút lung lay.
Thực ra cái khu nhà nhỏ này cũng không tồi, chỉ là hơi cũ kỹ xuống cấp.
Nàng từng tìm người sửa chữa, nhưng chi phí quá cao, nên chỉ sửa phòng ở.
Nếu có thể đục nước béo cò mà sửa sang lại toàn bộ phòng trong cái sân này, vậy coi như cũng có lãi.
“Phải sửa theo ý của ta.” Nàng nói: “Ta muốn sắp xếp lại bố cục”
“Được.” Đỗ Khứ thấy có hi vọng, vội nói: “Nhưng mà trời lạnh quả, không động thổ được, việc tu sửa lại cũng phải để đến khai xuân mở bắt đầu được.

Ngân sách đứng tên vương gia.”
Tần Lam Nguyệt rất động lòng.
Đỗ Khứ thấy nàng có vẻ đã thoải mái hơn, thở phào, nhân cơ hội nói: “Những việc này giao lại cho đám thợ làm đi, Vương Phi nương nương, thuộc hạ đã chuẩn bị lẩu, gà quay đầu vịt cay, người có muốn ăn luôn lúc còn nóng không?”
Tần Lam Nguyệt khẽ nhưởng mày, những thứ này, đều là những thứ nàng thích ăn.
Nàng nhìn chằm chằm Đỗ Khứ một lúc lâu.
Đỗ Khứ vô cùng bồn chồn, cúi thấp đầu: “Nương nương, nếu như người không thích ăn, thì có thể đổi thành những thứ khác”
“Ta không hề biết, quan hệ giữa người và Lục Bảo lại tốt vậy đấy.

Tần Lam Nguyệt cười lạnh nói: “ Hôm qua hai người vẫn còn đối đầu nhau, vậy mà hôm nay đã nói cho ngươi biết sở thích của ta rồi?”
“Lục Bảo, ngươi cũng đừng trốn nữa, mau ra đây.
Lục Bảo ôm theo bọc quần áo đi đến: “Nương nương, vốn dĩ là nô tỳ muốn làm những món này cho người, ai biết được là phòng bếp lại bị hỏng rồi, nên mới nhờ vả Đỗ Khứ.

“Người mở lòng từ bi tha cho nô tỳ được không?”
“Đến cả người cũng đuổi ta đi.” Tần Lam Nguyệt đón lấy bọc quần áo: “Trước đây ta cứ nghĩ người là thật thà nhất, thực ra người mới là người lươn lẹo nhất.
Lục Bảo cười khúc khích: “Nương nương cứ đến cung Minh Ngọc trước, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng dọn dẹp thật sạch sẽ.
Tần Lam Nguyệt dùng tay ấn vào trán của nàng “Ngươi đó.
Nàng đi đến trước mặt Đỗ Khứ, nhìn thấy hắn dường như vẫn đang thần thờ, liền nhíu mày: “Còn chờ gì nữa? Đi thôi.
“Vâng.” Đỗ Khứ nhìn Lục Bảo đầy cảm kích, vội vàng bắt kịp bước chân của Tần Lam Nguyệt.
Đoạn đường từ U Lan Các đến Cung Minh Ngọc, có một đoạn rất dài không có ánh đèn.
Sau khi trời sập tối, chỉ có ánh đèn soi không đủ hai mét của nàng.
“Tình hình của Đông Phương Lý thế nào rồi?”
Trầm mặc một lúc lâu, Tần Lam Nguyệt khẽ hỏi.
“Cơn sốt còn nghiêm trọng hơn hôm qua, thần và Lâm thái y phải mất một lúc lâu mới khiến vương gia ổn định trở lại được, có điều vẫn không hạ sốt.


Đỗ Khứ nói.
Tần Lam Nguyệt thở dài một hơi.
Thứ đáng sợ nhất, vẫn còn chưa biết.
Với tình hình hiện tại, nàng không có cách nào để phân tích những thành phần độc dược chưa tìm ra, cũng không tìm được cách chữa trị hiệu quả, chỉ có thể dùng cách an toàn, đảm bảo nhất để chữa trị.
Đang ra hạn không nên xuất hiện.

Lời nói của Tầm Lam Nguyệt bay theo gió, như một tiếng thở dài.
Thế chất của Đông Phương Lý hiện tại quả thật rất yếu, nếu như không phải có xuất hiện, thì sẽ không bị sốt cao như thế này.
Căng cử động, chất độc lan càng nhanh.