Thái bảo đại nhân mở miệng, Thái phó cùng Thái sư phụ họa, Nguyên Hi tiên sinh cũng không chối từ.
Hắn có một đống vấn đề muốn hỏi Phượng Khương Trần.
“Khương Trần tiểu hữu, một khúc Bích hải thương khung này người đã học từ nơi nào vậy?” Nhất định hắn phải gặp được vị cao nhân kia! Nguyên Hi tiên sinh kích động.
Bao nhiêu năm nay, thủ khúc này là thứ duy nhất có thể đả động đến cõi lòng hắn, nhất định hắn phải tìm được người phổ nhạc!
“Bí mật.
” Phượng Khương Trần lắc đầu, không nhìn thấy sự vội vã và thất vọng trong mắt Nguyên Hi tiên sinh.
Nàng phải đi đâu tìm người sáng tác chứ? Đây là khúc nhạc được chuyên dùng để giải quyết áp lực tâm lý cho binh sĩ của quân đội trên chiến trường, là do nhạc sĩ cao cấp nhất quốc tế và chuyện gia tư vấn tâm lý trong quân đội cùng sáng tác ra.
Loại thần khúc này, chỉ có mình nàng biết dùng…
“Vậy không biết ngươi có thể nhường cầm phổ kia cho tại hạ không?” Từ “ta” đến “tại hạ”, bước lui chân này của Nguyên Hi tiên sinh khiến người ở đây giật mình.
Phải biết rằng Nguyên Hi tiên sinh chính là kiểu cậy tài khinh người điển hình, ngay cả lời mời của Hoàng thượng mà cũng không để trong mắt.
“Không thể.
” Phượng Khương Trần từ chối vô cùng dứt khoát, nàng phải đi đâu tìm nhạc chứ?
Nguyên Hi tiên sinh có chút nổi giận, cũng không muốn buông tha cho.
Thấy vẻ mặt Phượng Khương Trần kiên quyết, hắn cắn răng nói: “Vậy, ta bái ngươi làm vi sư, ngươi dạy ta thủ khúc này được không?”
Cái gì?
Nguyên Hi muốn bái Phượng Khương Trần làm sư phụ, còn là học đàn?
Nguyên Hi tiên sinh cũng không nói gì, nhưng vài câu hỏi đã bày tỏ rõ ý kiến của hắn, Phượng Khương Trần cùng với Tô Quán ai cao ai thấp, không cần nói thì những người có mặt ở đây cũng đã biết.
Vài nhà vui mừng vài nhà lo âu nha, ban đầu đám người Thái tử không ôm hy vọng với Phượng Khương Trần, tại thời điểm này lại thật lòng vui vẻ vì Phượng Khương Trần.
Giành thắng lợi ở trận đấu đầu tiên, thắng Tô Quán ở kĩ năng đánh đàn mà nàng ta tự tin nhất, Phượng Khương Trần thắng ván này quả thực rất đẹp.
Khuôn mặt Tô Quán trắng bệch, đôi mắt hơi lồi ra, dáng vẻ như muốn ăn tươi nuốt sống Phượng Khương Trần.
Nếu như là trước đây, nàng ta còn có thể nói Phượng Khương Trần dùng thủ đoạn, nhưng bây giờ thì sao? Nguyên Hi tiên sinh mở miệng nói muốn bái Phượng Khương Trần làm thầy, nàng ta còn có thể nói kỹ năng đánh đàn của Phượng Khương Trần không tốt sao?
Đến lúc này, Tô Quán vừa nghĩ đến Nguyên Hi tiên sinh chỉ nói kỹ năng đánh đàn của nàng ta tốt, nói cách khác, nàng ta chỉ có kỹ xão, không có cảm xúc, căn bản ca khúc nàng ta đánh không thể làm Nguyên Hi tiên sinh cảm động.
Nhận thấy có người đang quan sát, Tô Quán ngẩng đầu, đúng lúc đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Nam Lăng Cẩm Phàm, Tô Quán sợ đến mức vội vàng cúi đầu, sống lưng lạnh ngắt.
Nàng ta phải làm sao đây?
Sự khác thường của Tô Quán rất rõ ràng, nhưng mọi người chỉ xem như nàng ta không chịu nhận thua, nhìn một cái liền dời mắt đi, chỉ còn chờ đợi câu trả lời của Phượng Khương Trần, Phượng Khương Trần sẽ đồng ý nhận Nguyên Hi tiên sinh làm đồ đệ hay không.
Trong mắt Cửu Hoàng Thúc lóe lên một nụ cười, hắn lấy Phượng Khương Trần làm hãnh diện, người có thể làm Nguyên Hi tiên sinh phải khuất phục ở tài đánh đàn, ngoại trừ Nguyên Hi tiên sinh là đệ nhất thiên hạ trong miệng người ngoài ra thì Phượng Khương Trần là người thứ hai.
Dĩ nhiên, hắn càng muốn biết Phượng Khương Trần làm sao cự tuyệt Nguyên Hi tiên sinh, người khác không biết nhưng Cửu Hoàng Thúc lại biết, khúc “biển xanh trời cao” này của Phượng Khương Trần sợ là có liên quan đến đồ vật nhỏ trên tay nàng.
Nếu không phải Phượng Khương Trần hoàn toàn không biết đánh đàn, tại sao nàng lại phá hủy dây đàn, phải biết rằng bộ phận giá trị nhất của Băng Huyền cầm chính là bảy cái dây kia.
Ôi…Đúng như Cửu Hoàng Thúc dự đoán, trong đầu Phượng Khương Trần rất buồn phiền, nàng còn dùng tiếng nước chảy, hoàn toàn không giống âm thanh của tiếng đàn, dễ bị Nguyên Hi tiên sinh nghi ngờ nhưng lại không nghĩ rằng sẽ là kết quả này, thật đúng là làm người ta bất ngờ.