Khi Phượng Khương Trần đứng dậy, nhìn thấy ý cười thoáng qua trong khóe mắt Thái phó, bộ dáng chờ xem kịch hay, nàng không kìm được mà lòng ném ra một câu.
Trên thực tế, hôm nay người đến xem diễn không chỉ có một mình Thái phó, mà Hoàng hậu, Tây Lăng Thiên Lâm, Nam Lăng Cẩm Phàm, ai ai không phải đến xem diễn? Dù là Cửu Hoàng thúc cũng có vài phần hiềm nghi đến xem náo nhiệt.
Nàng cũng hết cách, tất cả mọi người đều không coi trọng Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần ôm đàn, hạ lễ với Hoàng thượng và Nguyên Hi tiên sinh, lại hành lễ tại chỗ thêm mười lần rồi mới đứng dậy.
Khi bước lên cầm đài, cung nữ lên đón đàn, nhưng lại bị Phượng Khương Trần từ chối: “Không cần, chính ta sẽ tự làm!”
Phượng Khương Trần từ từ mở hộp đàn ra, vừa khéo Nguyên Hi tiên sinh đang ngồi an vị ở vị trí đối diện cầm đài, Phượng Khương Trần cũng thừa cơ hội này đánh giá hắn một chút.
Đây chính là nam nhân quyết định thắng bại của nàng đấy!
Năm nay Nguyên Hi tiên sinh đã gần bốn mươi, thành thục ổn trọng, hai mắt sáng ngời, khí độ nho nhã, thân hình cao ngất, cử chỉ thong dong.
Hắn một thâm trường sam màu nhạt, thanh quý phiêu dật, dù có là Phượng Khương Trần, thì nàng cũng thật sự khuynh đảo vì khí chất của hắn.
Đây tuyệt đối là một đại thúc cực phẩm có thể tàn sát hơn nghìn loli trong một giây!
Phượng Khương Trần dấu đi sự kinh diễm của bản thân rất khá, đến bản thân Nguyên Hi tiên sinh cũng không phát hiện, tuy nhiên… Cửu Hoàng thúc ngồi cạnh đó nơi xa xa lại nhận ra.
Vì Phượng Khương Trần từng nhìn hắn bằng ánh mắt “tục tằng” như vậy, hắn tuyệt đối không thấy xa lạ.
Nữ nhân to gan, lại dám dùng ánh mắt nhìn bổn vương để nhìn một tên lão nam nhân, ánh mắt của ngươi đã dài đến đâu vậy?
Cửu Hoàng thúc buồn bực, Thái tử thì chỉ cảm thấy bên trái chợt lạnh, nhưng quay mặt sang thì lại không thấy có chuyện gì khác thường.
Thái tử cũng không rảnh quản nhiều, khi hắn biết Phượng Khương Trần muốn tỷ thí với Tô Quán bằng Băng Huyền cầm, hắn bèn cảm thấy sự bất ổn.
Hắn có thể khẳng định chắc chắc cây đàn này đã có vấn đề, bây giờ hắn chỉ hy vọng Phượng Khương Trần thông minh một chút, có thể hóa giải nguy cơ mà Băng Huyền cầm mang đến.
Thái tử nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, mắt cũng không hề chớp, khi Phượng Khương Trần lấy đàn ra, Thái tử đang chồm về trước thì giật mình, suýt nữa là hắn đã ngã từ trên ghế xuống dưới.
Hắn không nhìn lầm chứ? Đó là Băng Huyền cầm mà hắn dâng lên sao?
Đừng nói là Thái tử, cả chính Hoàng thượng cũng ngẩn người ra, chuyện này không phải vì cái gì khác, mà là vì đàn trong tay Phượng Khương Trần không có dây!
“Phượng Khương Trần, ngươi muốn dùng cây đàn này mà so với ta?” Tô Quán cũng sửng sốt, bất chấp cả việc thất lễ, lập tức bật ra câu hỏi.
Đàn không dây, muốn đánh thế nào?
“Sao chứ, không được?” Ngữ khí của Phượng Khương Trần bình tĩnh, lạnh lẽo mà kiêu ngạo, nhưng khi Tô Quán nghe được vào lỗ tai, nó lại chứa hương vị trào phúng và châm chọc.
“Tất nhiên là được.” Đây là Phượng Khương Trần đang sợ rồi sao? Tô Quán cười lạnh.
Đàn không dây, nàng ta thật sự muốn xem Phượng Khương Trần sẽ làm thế nào để cho cây đàn công dây trong tay mình phát ra âm thanh.
Nếu cả âm thanh mà cũng không phát ra được, vậy Phượng Khương Trần muốn thắng nàng như thế nào?
Phượng Khương Trần mới mặc kệ Tô Quán suy nghĩ thế nào, vì giám khảo ngày hôm nay cũng không phải Tô Quán, nàng chỉ cần được sự chấp thuận của giám khảo là có thể.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu lên nhìn về phía Nguyên Hi tiên sinh: “Tiên sinh, Khương Trần có thể dùng cây đàn này đàn cho tiên sinh một khúc chăng?”
Rõ ràng là không dây, nhưng Phượng Khương Trần lại rất nghiêm túc, còn nói là muốn đàn một khúc với vẻ mặt vô cùng chân thành, khiến cho người ta thật sự không hiểu nổi, rằng là rốt cuộc Phượng Khương Trần đã nghĩ ra ý tưởng gì, lại là một kỹ xảo gì đó hay ho nữa chăng? Lại cố tình Nguyên Hi tiên sinh cũng không hỏi Tam công, chỉ cười mà gật đầu: “Có chút thú vị, Khương Trần tiểu hữu, ngươi muốn đàn khúc nào vậy?”