Rõ ràng là chỉ dùng tơ đen, nhưng hoa sen kia cứ như đang sống, một đóa lại thêu ở đai lưng, không thể không nói này pháp thêu này quá tuyệt hảo.
Tất nhiên, độ tinh mỹ của y phục cũng phải nhờ chủ nhân mặc thế nào mà thành.
Hoàng thượng đã từng nhìn thấy Phượng Khương Trần mặc y phục đỏ với quý khí và kiều diễm, cứ luôn cho là màu sắc hợp với Phượng Khương Trần nhất chính là màu đỏ, cũng không ngờ, hôm nay ông ta mới hiểu được, màu sắc hợp với khí chất của Phượng Khương Trần nhất lại là màu đen.
Nàng quỳ gối ở đó thì ông ta còn chưa cảm thấy, nhưng khi Phượng Khương Trần vừa đứng lên rồi, mọi người mới nhận ra cả người Phượng Khương Trần đều cùng thần bí, cao quý, lãnh diễm, khiến người ta không dám nhìn gần.
Con ngươi đen thâm thúy khẽ nhướng lên một chút, đã nói mọi người biết sao mới được gọi là nữ vương.
Hoàng Quý phi và Hiền phi thì không sao, nhưng Hoàng hậu thì giận đến không được.
Một ả dân thường như Phượng Khương Trần lại có khí thế còn hơn cả Hoàng hậu là bà ta, vậy nghĩa là gì chứ? Nhưng trong trường hợp này, ba ta lại chỉ có thể nhịn mà không dám giận, chỉ có thể âm thầm cắn răng.
Trước kia màu đen là màu được dùng cho long bào của đế vương, hiện tại tứ quốc đều âm thầm sửa đen thành vàng, nhưng hôm nay vừa nhìn mới phát hiện ra, thì ra màu sắc thể hiện sự tôn quý cao nhất vẫn là màu đen.
Về phần khí thế, Phượng Khương Trần toàn thắng!
“Mỗi lần gặp thì nàng ta lại càng kinh diễm hơn, tốc độ trưởng thành của Phượng Khương Trần cũng nhanh quá đấy!” Tây Lăng Thiên Lâm nghĩ đến lần đầu tiên hắn gặp Phượng Khương Trần, lúc đó nàng ta vẫn chỉ là một tiểu nữ nhân gặp chuyện chỉ biết khóc, nhưng mới chưa đến một năm, tiểu nữ nhân khúm núm ngày xưa lại trở nên cường thế và chói mắt như vậy, khiến người ta không dám nhìn gần.
Không biết Lạc vương Điện hạ từng hối hận chưa?
Đây là tiếng nói trong lòng tất cả nam nhân ở đây.
Đôi mắt dài nhỏ của Nam Lăng Cẩm Phàm hơi xếch lên, nhìn về phía Đông Lăng Tử Lãng, ý cười như không, trên mặt là một nụ cười châm chọc.
Đông Lăng Tử Lãng khó khăn không dám mở mắt, làm bộ như không nhìn thấy.
Hắn… đã hối hận rồi, nhưng bây giờ có hối hận cũng vô dụng.
Phượng Khương Trần sẽ không dành cho hắn, Dao Hân cũng phải gả cho Tử Thuần, kết quả là hắn chẳng có gì cả, có lẽ chỉ còn lại cái ngôi Thái tử…
Khí thế nữ vương cường đại của Phượng Khương Trần không phải là thứ “đóa hoa xanh nhạt” nhỏ Tô Quán kia có thể so được.
Tô Quán cũng tự biết, nhưng chỉ có thể tự cắn răng giống như Hoàng hậu, liều mạng áp chế lửa giận trong lòng, càng không ngừng nói cho bản thân phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…
Phượng Khương Trần là đang cố ý, cố ý phách lối đường hoàng như vậy, khiến nàng ta rối loạn tâm thần, khiến nàng ta không thể bình tĩnh đánh đàn.
Tuy là bốn người Nguyên Hi tiên sinh, Thái phó và Thái bảo ngồi trong một góc, nhưng một màn này đã được thu hết vào trong đáy mắt họ.
Bốn người nhìn về phía Phượng Khương Trần, gật đầu có phần đầy tán thưởng.
Một giây trước còn trầm mặc nội liễm, giây tiếp theo đã hào quang vạn trượng.
Khí thể thu, phát tự nhiên, tâm thái này chính là thứ Tô Quán có luyện tập thêm mấy chục năm nữa cũng không luyện ra hơn được, cho dù là Hoàng hậu, thì cũng chỉ thêm được một chút.
Khí thế của đám người Hoàng hậu và Tô Quán, có thể phóng, không thể thu.
Phượng Khương Trần cảm nhận được ánh mắt của bốn vị trọng tài, bèn gật đầu với bốn người trước khi ngồi xuống, xem như là đã chào hỏi.
Sau đó, vẻ mặt Phượng Khương Trần lạnh lùng kiêu ngạo, nàng ôm đàn ngồi ở vị trí của bản thân, vẫn không nhúc nhích.
Tuy là nàng cũng muốn xem thử rốt cuộc Nguyên Hi tiên sinh danh chấn thiên hạ trông dài ngắn thế nào, nhưng hôm nay nàng cần phải đi con đường kiêu ngạo, cao quý, nên cuối cùng nàng cũng phải thể hiện ra sự trầm mặt xa xỉ.
Chỉ có như vậy mới, nàng mới có thể trấn trụ những người này, từ đó khiến cho lời của bản thân có thể tin được.
Đừng nhìn y phục trên người nàng mà khinh thường.
Tuy nó chỉ là một kiện hắc y đơn giản, nhưng giá trị chế tạo cũng không rẻ.
Tô Vân Thanh nói là hắn phải dùng mười tám tú nương, cùng làm hơn ba tháng mới làm xong bộ y phục này của nàng.