“Vết thương của Nhị Hoàng tử thế nào rồi?” Cửu Hoàng thúc xoay người, đưa lưng về phía ánh nắng, điều này khiến cho khuôn mặt của Cửu Hoàng thúc cũng mờ nhạt theo.
“Tất cả đã ổn.” Phượng Khương Trần trừng mắt nhìn để bản thân thích ứng được với thứ ánh sáng mạnh mẽ kia.
“Không có việc gì thì tốt rồi, đi cùng với bổn vương thêm một chuyến.” Cửu Hoàng thúc không cho Phượng Khương Trần cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đi về phía đường nhỏ ở phía bên trái.
A, hắn nhớ rõ là phong cảnh ở nơi đó không tồi, hẳn là Phượng Khương Trần sẽ thích – Cửu Hoàng thúc nghĩ như vậy đấy.
“Cửu Hoàng thúc, có chuyện gì xin ngài nói thẳng ra, Khương Trần còn phải về thành nữa!” Nếu là bình thường, Phượng Khương Trần sẽ không nói về chút thời gian lãng phí này, nhưng hôm nay không được.
Dù nàng có bình tĩnh hơn nữa, không lo lắng cho tỷ thí ngày mai, thì nàng cũng phải cần chuẩn bị.
Dù sao chuyện Băng Huyền cầm vẫn chưa giải quyết xong, sao nàng có tâm trạng đi đi lại lại với Cửu Hoàng thúc?
Cước bộ Cửu Hoàng thúc hơi ngừng một chút, thân mình cứng đờ, khuôn mặt kia vừa đen vừa thối.
Hắn xoay người, nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần nửa ngày, nàng lại vẫn giữ một bộ dáng chẳng gợn nửa sóng sợ hãi, khiến cho Cửu Hoàng thúc giận đến nội thương.
“Ngươi đang lo cho chuyện tỷ thí ngày mai?” Cũng may Cửu Hoàng thúc vẫn còn lý trí, biết lý do vì sao Phượng Khương Trần phải vội trở về thành.
“Dạ.”
“Ngươi mà cũng lo lắng cho tỷ thí ngày mai sao?” Từ khi tuyên bố tỷ thí tới nay, Phượng Khương Trần vẫn luôn giữ bộ dáng vân đạm phong khinh, Cửu Hoàng thúc còn cho là Phượng Khương Trần đã nắm chắc mình sẽ thắng rồi.
“Tất nhiên là lo lắng!” Chuyện liên quan đến sống chết của bản thân, làm sao nàng có thể không lo lắng?
Cũng không biết rốt cuộc Hoàng hậu đã bày cái bẫy gì, bây giờ Phượng Khương Trần chỉ hy vọng Lam Cửu Khánh có thể tìm ra nguy hiểm giấu bên trong Băng Huyền cầm.
“Sao rồi? Ngươi không chắc chắn bản thân sẽ thắng sao?”
“Tỷ thí thế nào, thắng bại cũng là tỷ lệ.
Còn chưa bắt đầu thi, sao ta khẳng định được bản thân sẽ thắng?”
Dù nàng có nắm chắc trăm phần, vậy cũng khó chắc là không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Vẫn chưa đi đến khắc cuối cùng, chẳng ai có thể nói mình sẽ thắng.
Phẫu thuật có hoàn mỹ, nhưng sau đó người cũng có thể không khỏe lại.
Phượng Khương Trần lại không đánh giá cao chính mình, cũng không xem thường kẻ địch.
Trong cuộc tỷ thí ngày mai, Tô Quán là một kẻ địch mạnh!
Cửu Hoàng thúc trầm mặc xong nửa khắc thì nói: “Nếu ngươi không muốn, bổn vương có thể giúp ngươi hủy bỏ tỷ thí ngày mai.” Như vậy cũng không gọi là trốn tránh đi? Cửu Hoàng thúc nghĩ như thế.
“Đa tạ ý tốt của Cửu Hoàng thúc, nhưng không cần hủy bỏ.
Tuy là Khương Trần không nắm chắc phần thắng, nhưng ít ra ta sẽ không thua đến mức quá khó coi.
Vẫn là câu nói kia, thắng bại là năm năm, chưa đến phút cuối không ai biết trước được kết quả!” Phượng Khương Trần từ chối không hề khách sáo.
Hủy bỏ? Nếu Cửu Hoàng thúc thật sự muốn hủy bỏ tỷ thí giữ nàng và Tô Quán, vậy trước đó hắn cũng sẽ không khơi mào địch ý của Tô gia dành cho nàng.
Phải biết rằng cuộc tỷ thí ngày mai hoàn toàn chính là do một tay Cửu Hoàng thúc thúc đẩy, nàng và Tô Quán cùng lắm là quân cờ trong tay Cửu Hoàng thúc thôi.
“Ngươi cứ việc mạnh tay đấu với Tô Quán.
Bất kể là chuyện gì, cũng nhớ kỹ có bổn vương ở đây, không ai có thể mảy may làm ngươi tổn thương!” Cửu Hoàng thúc biết sự lo lắng của Phượng Khương Trần, lập tức đưa ra lời cam đoan.
Bất kể chuyện gì xay ra, hắn cũng sẽ không để Phượng Khương Trần có mệnh hệ gì.
“Đa tạ Cửu Hoàng thúc!” Phượng Khương Trần cũng không quan tâm hay để lời của Cửu Hoàng thúc vào đầu.
Một khi lợi ích đã ở trước mặt, bất luận kẻ nào đều có thể bị hy sinh, Phượng Khương Trần nàng cũng không ngoại lệ.