Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 981






“Được rồi.” Đầu kim rơi vào trong thùng nhỏ bằng thép không gỉ, thanh âm chói tai vang lên, cũng kéo suy nghĩ của mọi người trở lại.
“Phượng đại phu, vậy là không còn vấn đề nữa rồi?” Tây Lăng Thiên Vũ nhìn thoáng qua chân trái bị băng bó thành một đống của mình, nhẹ nhàng thở ra.
Quả nhiên là Phượng Khương Trần bất phàm! Khó trách nàng có thể khiến một người có ánh mắt cao như Cửu Hoàng thúc ái mộ.

Nữ tử thế này… nếu hắn có gặp trước, hắn cũng sẽ không buông tha.

Không liên quan đến tình yêu, chỉ đơn giản là con người Phượng Khương Trần này đánh giá, tiếc là hắn đã chậm hơn Cửu Hoàng thúc một bước.

Phượng Khương Trần vừa thu dọn dụng cụ vừa nói: “Tạm thời không có vấn đề.

Nhị Hoàng tử, chính ngươi cũng phải chú ý hơn một chút, không có việc gì thì đừng gây sức ép lên chân của mình nữa, miệng vết thương không thể vỡ ra thêm, lần sau ta cũng sẽ không dễ nói chuyện thế này đâu! Còn nữa, Nhị Hoàng tử, ngươi nhớ lấy, tuyệt đối phải ăn kiêng, thức ăn gì mà ta đã viết là không ăn được, vậy trong cả ba tháng tới ngươi không được đụng vào, nếu không ngươi tự gánh lấy hậu quả!”
Không phải là Phượng Khương Trần uy hiếp Tây Lăng Thiên Vũ, nhưng thật sự hắn quá chủ quan, khư khư cố chấp không nghe lời khuyên của người khác.

Phải biết rằng vết mổ của Tây Lăng Thiên Vũ chính là vết nối chân giả cùng phần còn lại của chân đã bị cut.

Chân giả và phần còn lại của chân bị cụt đang được nối vào nhau, Tây Lăng Thiên Vũ mà tiếp tục làm loạn, vô cùng có khả năng sẽ khiến chân giả không thể dung hợp được với phần còn lại của chân đã bị cut.

Đến lúc đó, chân hắn sẽ thật sự bị phế.
“Ta hiểu được, sẽ không có lần tiếp theo nữa.” Tây Lăng Thiên Vũ lớn thế này rồi vẫn chưa từng bị ai dạy dỗ đến chật vật thấy này, nhưng là hắn cố tình sai trước, hơn nữa Phượng Khương Trần cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn.

Vậy nên, dù không vui, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
“Mấy người các ngươi cũng tương tự.


Nếu thật sự muốn tốt cho Nhị Hoàng tử, vậy đừng đáp ứng bất kỳ yêu cầu vô lý nào của hắn.

Không phải lần nào ta cũng có thể xuất hiện đúng lúc thế này.

Ngày mai ta phải tỷ thí với Tô Quán, đến lúc đó, chừng nào thì ta mới rảnh, bản thân ta cũng không biết!” Phượng Khương Trần đóng hộp thuốc lại cái “ầm!”, nói với thị nữ của Tây Lăng Thiên Vũ.
“Dạ, Phượng tiểu thư.” Thị nữ của Tây Lăng Thiên Vũ ngoan ngoãn hơn lần trước nhiều, hẳn là đã xem Phượng Khương Trần như một nửa chủ tử, tiếc thay Phượng Khương Trần cũng không cảm kích, ôm hộp thuốc đi ra bên ngoài.
Ngày mai nàng sẽ tỷ thí với Tô Quán, hôm nay Cửu Hoàng thúc và Tây Lăng Thiên Vũ lại thỉnh nàng đến đây lúc chạng vạng, thật sự không hiểu là họ quan tâm nàng, hay là quá mức ích kỷ.

Hai người này chỉ biết suy nghĩ cho bản thân, căn bản không quan tâm đến chuyện của nàng!
Tây Lăng Thiên Vũ không biết, chẳng nhẽ Cửu Hoàng thúc còn không biết nữa? Rằng là có chuyện gì xảy ra trong cuộc tỷ thí giữa nàng và Tô Quán? Nếu không vì Cửu Hoàng thúc, sao nàng phải rơi vào hoàn cảnh tiến thối lưỡng nan thế này?
“Phượng…” Vốn Tây Lăng Thiên Vũ còn muốn quan tâm một chút về chuyện tỷ thí ngày mai, tiếc là Phượng Khương Trần chỉ ném lại cho hắn một cái bóng.
“Đúng là một cây ớt nhỏ, chỉ sợ chỉ có người như Cửu Hoàng thúc mới dám hạ khẩu, người bình thường cũng không dám đụng vào!” Tây Lăng Thiên Vũ tự cho mình một bậc thang leo xuống.


Thị nữ tự hiểu trong lòng, điện hạ nhà mình đã uất nghẹn trên tay Phượng Khương Trần, nhưng lại xui sao không thể lấy Phượng Khương Trần như thế nào ra để tự an ủi mình.
Thị nữ cúi đầu cười nhạo, trong lòng thoáng vui vẻ.

Quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng điện hạ nhà các nàng cũng gặp được người chế ngự nổi ngài ấy rồi!
Phượng Khương Trần vừa ra khỏi cửa đã thấy ngay Cửu Hoàng thúc đang đứng trước nhà gỗ, hai tay khoanh lại, đắm chìm dưới trời chiều.

Trên người hắn có một vầng sáng vô cùng mờ nhạt, nhìn qua thần thánh mà cô khiết.
Phượng Khương Trần hơi thất thần trong nháy mắt.

Đợi sau khi lấy lại tinh thần rồi, nàng mới nghĩ ra có thể là Cửu Hoàng thúc đang đợi mình, nếu không sao Cửu Hoàng thúc không vào ngồi, sao phải đứng ở trước cửa của phòng nhỏ thế này?
“Cửu Hoàng thúc.” Phượng Khương Trần nhẹ giọng gọi.