Tình huống của Tây Lăng Thiên Vũ thật sự không tốt.
Đây không phải là chỉ thương thế của hắn, mà là chỉ trạng thái tinh thần của hắn, hắn quá mức căng thẳng và bất an! Phượng Khương Trần không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng có thể khẳng định, chắc chắn đây không phải chuyện gì tốt.
“Phượng Khương Trần, ngươi mau xem thử chân của bổn điện hạ, nó còn cứu được nữa không?” Tây Lăng Thiên Vũ nắm chặt hai tay của Phượng Khương Trần, vẻ mặt vội vàng, hai tay run rẩy cũng đủ cho lòng hắn thấy bất an.
Phượng Khương Trần nhíu mày, dùng sức rút tay của bản thân về.
Tây Lăng Thiên Vũ chuyển sang nắm lấy y phục của nàng, Phượng Khương Trần chỉ nhìn thoáng qua, không hề nhiều lời, lạnh lùng trừng mắt với thị nữ ở trong phòng một cái: “Đã có chuyện gì xảy ra?”
Nàng có thể khẳng định, nhất định là đã có chuyện, nên Tây Lăng Thiên Vũ mới trông như vậy.
Dưới cái nhìn của Phượng Khương Trần, thị nữ cuống quít ngừng cầm tóc, cúi đầu.
Phượng Khương Trần biết mình không hỏi được đáp án, bèn không hỏi nữa.
Nàng xoay người nhẹ giọng an ủi Tây Lăng Thiên Vũ, ra hiệu hắn buông tay: “Điện hạ đừng lo lắng, để cho ta xem thử trước đã, không sao đâu.” Dù thế nào đi nữa, an ủi cho người bệnh trước rồi nó.
“Được được.” Lúc này Tây Lăng Thiên Vũ mới buông tay, chỉ là lo lắng trong mắt không hề giảm đi nửa phần.
Phượng Khương Trần không hề nhiều lời, tùy tay mở hộp thuốc ra, lấy bao tay và khẩu trang đeo vào, tóc cũng búi lên.
Nàng đang chuẩn bị lấy thêm cái ghế lại ngồi thì thị nữ đã thông minh đẩy tới cho nàng.
“Cảm ơn.” Phượng Khương Trần gật đầu cảm ơn, bắt đầu xem xét vết thương trên chân của Tây Lăng Thiên Vũ.
Vừa mở chăn ra, mày của Phượng Khương Trần lập tức nhíu lại.
Nàng đã sợ vết dao phẫu thuật vỡ ra nên cố ý buộc lại một lần ở chỗ vết mổ đó, dùng loại đại bảo vệ dành cho đầu gối, nhưng hiện tại cái đại bảo vệ kia cũng đã nằm xiêu xiêu vẹo vẹo trên đùi hắn, rõ ràng là do có người mở ra, cách làm mới lạ.
Nàng ghét nhất là loại bệnh nhân không nghe lời, ghét nhất là loại người bệnh không hợp tác, thích tự quyết định.
Nể mặt Tây Lăng Thiên Vũ là Hoàng tử Tây Lăng, Phượng Khương Trần nhịn xuống, lấy kéo ra với vẻ mặt nghiêm túc trực tiếp cắt mất cái đai bảo vệ.
Băng vải cũng bị mở ra.
Tuy là nó đã được cột về nguyên dạng, nhưng nó không đủ nhanh, hẳn là người được cột không dám dùng sức quá nhiều, vết mổ đã rỉ máu ra, trên băng vải cũng đã nhiễm chút máu, hơn nữa còn không ít.
Vẻ mặt Phượng Khương Trần càng ngày càng khó chịu.
Nàng ghét nhất là loại người rõ ràng không biết bất cứ gì cả nhưng cứ không nghe lời khuyên của người giỏi hơn, tự quyết định này.
Lúc xảy ra chuyện rồi thì người này muốn tìm ngay người chết thay.
“Phượng…” Tây Lăng Thiên Vũ đang muốn hỏi chân của hắn có chuyện gì không, đã bị Phượng Khương Trần hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Tây Lăng Thiên Vũ sợ tới mức rụt người lại, ngoan ngoãn câm miệng.
Phượng Khương Trần thấy này thật đáng sợ, một ánh mắt cũng có thể khiến người ta chột dạ, không dám đối diện với nàng.
Tây Lăng Thiên Vũ hệt như một tiểu hài tử đã mắc lỗi, ngoan ngoãn ngồi yên ở đó không dám lộn xộn, cũng không dám nói chuyện, chỉ mở to một đôi mắt đầy tơ máu, nhìn Phượng Khương Trần thuần thục cởi bỏ băng vải trên chân.
Thị nữ ngay cả thở mạnh cũng không dám, bên trong trừ tiếng Phượng Khương Trần làm việc ra thì không còn gì nữa.
Giống như suy đoán trước đó cuea Phượng Khương Trần, vết nổ của Tây Lăng Thiên Vũ bị nứt ra rồi, thậm chí nghiêm trọng hơn là chỗ đó đã sưng đỏ, mơ hồ có dấu hiệu mưng mủ.