Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 977






Rất nhiều năm sau, khi Phượng Khương Trần nhớ tới việc này, nàng mới hiểu được là Cửu Hoàng thúc âm hiểm đến mức nào.
Mẹ kiếp, ngay cả giận dữ mà hắn cũng có thể lợi dụng được.

Trong cơn thịnh nộ còn có thể bày ra bố cục chặt chẽ chu đáo, nam nhân này thật sự vô cùng đáng sợ.
Một quyền kia được đánh ra, hắn đã khiến cho vết thương trên tay phải mình lộ ra rõ ràng, khiến cho tất cả mọi người đều biết, ở bên trong xe ngựa, Phượng Khương Trần đã chọc cho Cửu Hoàng thúc giận dữ, Cửu Hoàng thúc nện luôn cả tay vào xe ngựa, khiến cho tay phải của bản thân bị thương.

Tuy là cả quá trình Cửu Hoàng thúc đều không nói gì cả, nhưng người nào hơi có đầu óc một chút cũng có thể nghĩ đến, thậm chí tưởng tượng ra cảnh Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần làm chuyện xưa không thể không nói ở bên trong xe ngựa.
Nhưng sự thật thì sao?
Sự thật là vào buổi tối hôm trước, Cửu Hoàng thúc đánh một quyền vào tường rồi lại đánh vào gương, khiến cho tay của mình mình trở nên máu chảy đầm đìa, cuối cùng hắn lại đổ hết trách nhiệm lên người Phượng Khương Trần.
Ánh mắt của Phượng Khương Trần “nóng bỏng” như vậy, trừ khi hắn là người chết, nếu không sao hắn có thể không biết tầm mắt của Phượng Khương Trần đang dừng trên tay mình? Tuy trên mặt Cửu Hoàng thúc không hiện ra, nhưng trong lòng hắn đã có một chút đắc ý nho nhỏ.
Hắn biết là Phượng Khương Trần vẫn lo cho hắn! Tuy là nàng che giấu không ít chuyện, muốn phân rõ quan hệ với hắn, nhưng vừa thấy hắn bị thương, không phải nàng đã lập tức lo lắng đấy sao?
Tuy trong lòng đắc ý vô cùng, nhưng trên mặt, Cửu Hoàng thúc vẫn nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc, làm như không nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Phượng Khương Trần.

Hắn giấu tay phải bị thương vào trong ống tay áo.
Vết thương trên tay hắn là vết thương mới công thêm vết thương cũ, tất nhiên không thể để cho Phượng Khương Trần nhìn thấy, càng không thể để cho nàng băng bó.

Vậy nên, Phượng Khương Trần, ngươi nên lo lắng nhiều thêm một chút đi!

Tới biệt viện rồi, Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc thay nhanh y phục, hai người dẫn theo mười tám hộ vệ, cưỡi ngựa đi về phía chỗ ở của Tây Lăng Thiên Vũ, vào bên trong sơn cốc.
Có kinh nghiệm thất bại từ lần trước, Cửu Hoàng thúc đã quăng suy nghĩ cưỡi chung một con ngựa với Phượng Khương Trần trong đầu đi, nhưng mà…
Phượng Khương Trần lại ai oán nhìn con ngựa được phân cho mình, nội tâm rít gào các kiểu.
Hôm nay nàng muốn cưỡi chung một con ngựa với Cửu Hoàng thúc mà! Nàng cũng không thể để để từ chối con ngựa này được…
Phải biết rằng, trước đó họ đi là buổi tối.

Trong nơi sơn cước tối đen, nàng cũng không phân rõ được phương hướng, không nhớ được đường đi, hơn nữa nàng cũng không biết Cửu Hoàng thúc muốn đưa nàng tới cái nơi bí ẩn thế nào.
Nhưng bây giờ không giống thế, bây giờ trời đang sáng, một mình nàng cưỡi một con ngựa, vậy tám chín phần mười là nàng có thể nhớ kỹ đường.

Hu hu hu, nàng không muốn biết nhiều hơn, nàng muốn cưỡi chung một con ngựa với Cửu Hoàng thúc, vậy thì sau khi nàng lên ngựa rồi, nàng sẽ bịt kín hai mắt của mình lại, rồi nàng không thấy gì cả.


Vậy thật tốt!
Biết càng nhiều thì chết càng nhanh, kiếp trước cũng vì nàng biết nhiều quá, nên bây giờ nàng thật sự không muốn biết thêm về chuyện của Cửu Hoàng thúc.

Phượng Khương Trần nhìn Cửu Hoàng thúc đầy ai oán, hy vọng Cửu Hoàng thúc có thể thay đổi chủ ý.
Nhưng sóng điện não của nàng và Cửu Hoàng thúc không giống nhau, bọn họ cũng không mạnh mẽ đến mức có thể trao đổi bằng ý thức.

Thấy Phượng Khương Trần chậm chạp không lên ngựa, Cửu Hoàng thúc nghĩ là Phượng Khương Trần vẫn còn lo cho thương thế của mình, bèn giơ tay phải đã được băng bó tốt lên, ra lệnh: “Xuất phát.”
Phượng Khương Trần bất đắc dĩ, nàng cũng không có cách nào chủ động nói, rằng nàng muốn cưỡi chung một con ngựa với Cửu Hoàng thúc, mặt nàng còn chưa dầy đến cái mức đó đâu, thế là nàng đành leo lên ngựa.