“Có Cửu Hoàng thúc ở đây, muốn lấy được nàng ta không dễ dàng!” Tây Lăng Thiên Lâm tìm một lý do cho sự thất bại của mình.
Không phải là y không lấy được, mà là có Cửu Hoàng thúc ở giữa gây khó dễ.
“Cửu Hoàng thúc cũng thật sự có ý nhỉ? Vây lấy Phượng Khương Trần là vì không muốn nàng ta bị người khác sử dụng sao?” Dạ Diệp nói đầy khinh thường.
Tuy là hắn không thích Phượng Khương Trần, nhưng mà… hắn cũng không quen nhìn loại hành vi ích kỷ đó của Cửu Hoàng thúc.
“Có lẽ đi, mấy hôm trước Cửu Hoàng thúc mới để cho Phượng Khương Trần đi chữa tật cũ của người Nhị ca kia của ta.” Tây Lăng Thiên Lâm nói với vẻ không quan tâm.
Đây là một nơi rất tốt trong trả lâu, đang lúc ồn ào, phần lớn mọi người vây xem, nhưng xung quanh chỗ lan can hai người tựa vào cũng không có bao nhiêu người, nói chuyện hay làm gì đó cũng không phải lo sẽ có người nghe được.
Người có theo dõi trong chỗ tối chỉ có thể lo lắng suông, vì tưởng là lúc này bọn họ hắn đang nói phong nguyệt, lại không biết bọn họ thật ra đang nói đến chính sự.
“Ha ha!” Dạ Diệp cười khẽ: “Cửu Hoàng thúc thật sự là biết dùng người!”
Đây là chỗ tốt khi ở trong tay có một nhân vật y thuật cao cường.
Nếu Phượng Khương Trần thật sự có thể chữa khỏi cho tật cũ của Tây Lăng Thiên Vũ, vậy là Tây Lăng Thiên Vũ đã thiếu Cửu Hoàng thúc một nhân tình thật lớn.
Ngày sau, Tây Lăng Thiên Vũ sẽ không dễ dàng rời khỏi Cửu Hoàng thúc.
Tuy nói bọn họ ai cũng đang tư lợi cho chính mình, nhưng ít ra chuyện tri ân báo đáp, cũng sẽ không có ai thiếu người khác mà không trả.
“Trước nay hắn làm việc thì luôn mưu tính sâu xa, chưa bao giờ có thể lãng phí thời gian của mình vào trong một con người vô dụng!” “Hắn kia là ai, cả Tây Lăng Thiên Lâm và Dạ Diệp đều tự hiểu.
Không chỉ có mình Cửu Hoàng thúc, bọn họ cũng đều là người như vậy.
Hiệu quả và lợi ích đi đôi, làm bất cứ chuyện gì cũng có mục đích rõ ràng, sẽ không dễ dàng lãng phí thời gian vào trong con người hay chuyện gì vô dụng.
“Điện hạ đang có ý gì đây? Muốn ta đi mượn sức Phượng Khương Trần?” Lông mày của Dạ Diệp nhíu lại.
“Không, ta chỉ đang nhắc nhở Dạ Thiếu chủ phải chú ý Phượng Khương Trần nhiều hơn.
Ngày mai nàng ta sẽ tỷ thí với biểu muội của ngươi.
Dạ Thiếu chủ vẫn là nên để ý một chút, tránh cho nàng ta sử dụng mánh khóe gì đó.” Chuyện Dạ Diệp thích Tô Quán, người nào có tin tức linh thông một chút sẽ biết ngay.
Tây Lăng Thiên Lâm cũng có đánh chủ ý lên Tô Quán! Nếu dùng tốt thì Tô gia của Nam Lăng cũng sẽ là một lợi thế lớn, nhưng có Dạ Diệp ở đây rồi, hắn đã buông tha cho Tô Quán.
Không thể vì mượn sức Tô gia mà hắn đắc tội với thành chủ tương lai của Dạ Thành được!
“Ý tốt này của điện hạ, Dạ Diệp xin nhận.
Ta vô cùng yên tâm về tài nghệ của biểu muội.
Nữ nhân Tô gia, ai ai cũng tài mạo song toàn, Phượng Khương Trần có ra vẻ hơn nữa thì cũng vô dụng!” Nói về phương diện này, Dạ Diệp cũng tự tin như Tô Quán.
Tuy nhiên, để an toàn, Dạ Diệp vẫn cáo từ trước, không thể không có lòng phòng ngừa.
Nữ nhân có thể lọt vào mắt Cửu Hoàng thúc cũng không phải dạng gì tầm thường.
Tỷ thí đến gần, Phượng Khương Trần vẫn còn có tâm trạng thảnh thơi tao nhã đi cùng Cửu Hoàng thúc ra khỏi thành cứu người.
Nếu nói là Phượng Khương Trần không có chuẩn bị gì, hắn cũng không tin.
Tây Lăng Thiên Lâm cũng không giữ lại.
Hắn biết Dạ Diệp đã nghe lọt tai lời của hắn, nên hắn cho Dạ Diệp một ý tốt, như vậy là đến nơi.
Về phần tật chân của Tây Lăng Thiên Vũ?
Thật ra, Tây Lăng Thiên Lâm không lo lắng chút nào.
Người mà ngay cả cốc chủ Thần Y cốc cũng phải buông tha, vậy Phượng Khương Trần trị được tốt sao?
Hừ, tật chân của Tây Lăng Thiên Vũ cũng không phải là tật mắt của Vương Cẩm Lăng.
Dù cho Vương Cẩm Lăng có không thấy rõ, thì cặp mắt kia vẫn còn ở đó, nhưng Tây Lăng Thiên Vũ thì sao? Chân của y không còn nữa, hắn không tin Phượng Khương Trần có thể khiến cho chân của Tây Lăng Thiên Vũ mọc ra một lần nữa!”
Tây Lăng Thiên Lâm vung ống tay áo, đi ra khỏi trà lâu.
Đối với cái đuôi phía sau, Tây Lăng Thiên Lâm trực tiếp làm như không nhìn thấy.
Hắn lẫn vào trong đám người, nghe nhóm bán hàng rong trên đường vẫn còn đang bàn tán chuyện Cửu Hoàng thúc đón mỹ nhân ra khỏi thành, khóe miệng Tây Lăng Thiên Lâm bèn nhếch lên thành một nụ cười lạng.
Nhân lúc khi cái đuôi ở phía sau không chú ý, hai ba bước là hắn đã nhập vào trong đám người, biến mất không thấy…
Trong xe ngựa, Phượng Khương Trần đang trừng mắt to mắt nhỏ với Cửu Hoàng thúc.
Phượng Khương Trần sắp phát điên đến nơi rồi!
Kỳ tỷ thí đến gần, nhất cử nhất động của nàng luôn có thể bị người khác nhìn chằm chằm.
Nếu bị người ta phóng đại, vậy Cửu Hoàng thúc còn ngại nàng chưa có đủ phiền phức hay sao? Không ngờ hắn lại có thể gióng trống khua chiêng mà đón nàng ra khỏi thành, đưa nàng đi theo, rêu rao ở khắp nơi.
Tuy là không ai tận mắt nhìn thấy, nhưng Phượng Khương Trần lại có thể tưởng tượng ra sự náo nhiệt của hoàng thành hiện tại.
Chắc chắn là những người đó cho rằng Cửu Hoàng thúc đón nàng ra khỏi thành là vì chuyện tỷ thí ngày mai, nhưng chỉ có nàng biết…
Cửu Hoàng thúc đón nàng ra khỏi thành là để nàng coi xem vết thương của Tây Lăng Thiên Vũ.
Nghe nói sau khi Tây Lăng Thiên Vũ tỉnh lại, hắn cứ kêu đau, miệng vết thương đã chảy máu.
Người bệnh là đại gia! Dù Cửu Hoàng thúc có làm việc lớn lối đến đâu, hay ngữ khí lạnh như băng, thái độ ngạo mạn, thì Phượng Khương Trần cũng phải chịu.
Nàng chẳng nhiều lời thêm câu nào, ngoan ngoãn theo sát Cửu Hoàng thúc lên xe.
Nhưng quan trọng là, Phượng Khương Trần phát hiện ra thái độ của Cửu Hoàng thúc hôm nay rất không hợp lý.
Ngồi trên xe ngựa, hắn không nói bất kỳ lời nào, lạnh như băng giống như lần bọn họ mới gặp nhau vậy…
Trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái, nhưng Phượng Khương Trần cũng không biểu hiện ra ngoài.
Sau khi một mình tức giận, nàng bèn tựa vào trên xe ngựa, nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu nàng và Cửu Hoàng thúc có thể trở lại như lúc ban đầu, vậy cũng rất tốt…
Người không phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ, Phượng Khương Trần coi sự ái mộ dành cho Cửu Hoàng thúc là một giấc mơ hết sức xa vời của tuổi trẻ.
Tay phải Phượng Khương Trần nắm chặt thành quyền, lại chậm rãi buông ra…
“Dữ quân sơ tương thức thiếp như trần thổ quân tự vân Dữ quân tái kiến thì nhất phiến phương tâm kí dư quân Nghĩ tương tâm thác phó quân tâm tự thiết thiếp độc thương Phù hoa mộng nhất trường nhân bất phong lưu uổng niên thiểu.”