Hắn ăn phải mấy thất bại từ trên người Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc, lại không có cách nào trút giận lên Cửu Hoàng thúc hay Phượng Khương Trần, nên mấy ngày nay cứ tự mình khó chịu.
Mấy hôm nay, có người của hắn mà phạm thượng, thì họ đều sẽ không có kết cục tốt.
Mấy ngày nay Nam Lăng Cẩm Phàm đã hại chết không ít nữ tử còn độ tuổi xuân trong phòng.
Tất cả những nữ tử này đều là bị Nam Lăng Cẩm Phàm làm nhục mà chết, có vài người khi được mang ra thì hạ thân vẫn còn đổ máu không ngừng.
Tô Quán rất rõ ràng, tuy là Nam Lăng Cẩm Phàm không dám đối đãi với nàng ta bằng cách thức như thế, nhưng cũng phải chọc nàng ta cho thật giận.
Dù nàng ta có là nữ nhân của Tô gia, thì nàng ta cũng chẳng có trái ngọt mà ăn.
Tô Quán không muốn lên tiếng.
Thấy Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không có dấu hiệu sẽ tức giận, Tô Quán bèn nhắc tới chính sự đầy thông minh: “Điện hạ, ngài muốn tìm Quán Quán thì phái một nha hoàn đến nói một câu được rồi, chắc chắn Quán Quán sẽ đến thật nhanh, sau dám làm phiền điện hạ đích thân đến đây chứ?”
Còn vừa khéo đúng lúc nàng ta đang đập vỡ đồ đạc bất kẻ hình tượng! Nghĩ đến đây, Tô Quán liền buồn bực.
Từ sau khi đến Đông Lăng, chuyện tu dưỡng của nàng ta càng ngày càng kém.
Cứ tiếp tục mãi thế này, người trong thiên hạ còn tưởng rằng quý nữ Tô gia tu dưỡng không tốt.
Đều do Phượng Khương Trần hết! Nếu không, chính nàng ta cũng không thất thố một lần nữa! Trong mắt Tô Quán hiện lên một sự tức giận, rồi tức giận nhanh chóng trở thành sát ý.
Nam Lăng Cẩm Phàm nhìn mà bật cười.
Cái gì mà gọi danh môn quý nữ chứ? Cùng lắng cũng chỉ là con rắn độc đeo cái mặt nạ đoan trang tao nhã thôi! Hắn không có hứng thú quan tâm chuyện của Tô Quán, cũng không tính vạch trần lớp ngụy trang của nàng ta.
“Ngày mai Quán Quán sẽ tỷ thí với Phượng Khương Trần, tất nhiên bản điện hạ phải quan tâm một chút!
Dù sao nếu Tô gia thất bại, mặt mũi của Nam Lăng cũng không còn nữa.” Lời này của Nam Lăng Cẩm Phàm là đang cảnh cáo Tô Quán, ý nói nàng ta chỉ được phép thắng, không được bại.
Vốn trận tỷ thí này là do Tô gia đề xuất.
Nếu Tô Quán thua, vậy không chỉ họ mất mặt, mà chính hắn cũng chẳng còn mặt mũi.
“Điện hạ yên tâm, tuy là Quán Quán học nghệ không tinh, nhưng khả năng thắng Phượng Khương Trần vẫn là có.
Dựa theo thông tin mà mật thám Tô gia thu được từ Phượng Khương Trần, căn bản có thể kết luận là ả dốt đặc cán mai trong cầm kỳ thi họa.
Quán Quán có niềm tin, rằng nhất định mình có thể chiến thắng ả trong bốn ván lần này!” Nàng ta đã học cầm kỳ thi họa mười mấy năm, dù có nhắm mắt làm, nàng ta cũng có đủ tự tin trên phương diện này.
Tô Quán tự nhận, bấy giờ với tài năng cầm kỳ thi họa từng thắng nhiều trận của mình, dùng một bàn tay nàng ta cũng có thể thắng!
Nam Lăng Cẩm Phàm gật đầu đầy hài lòng: “Tất nhiên là bổn điện hạ hiểu được năng lực của Quán Quán, nhưng nếu Quán Quán có thể thắng Phượng Khương Trần trong bốn ván cầm, kỳ, thi, họa, vậy còn lễ nghi, cưỡi ngựa bắn cung, y thuật và võ thuật thì sao?”
Thấy Nam Lăng Cẩm Phàm hỏi đầy tỉ mỉ như vậy, phỏng chừng Tô Quán cũng hiểu được mục đích của Nam Lăng Cẩm Phàm!
Ván cược!
Vốn dĩ Nam Lăng Cẩm Phàm muốn lợi dụng cuộc tỷ thí giữa nàng ta và Phượng Khương Trần để mở một ván cược với một ít quan viên của Đông Lăng, nhưng cuối cùng bị Phượng Khương Trần và Tô Vân Thanh đảo lộn.
Bây giờ hắn tới hỏi chuyện nàng ta tỷ thí, hẳn là muốn đánh cược.
Tô Quán rất hiểu về tầm quan trọng của ván cược này với Nam Lăng Cẩm Phàm, thời gian gần đây Nam Lăng Cẩm Phàm xoay tiền ở khắp nơi.
Nếu nàng ta làm hỏng việc này…
Cả người Tô Quán trở nên lạnh lẽo, không dám tưởng tượng hình ảnh lúc mình rơi vào trong tay Nam Lăng Cẩm Phàm.
Tô Quán dựng thẳng người dậy, vẻ mặt nghiêm túc, suy tư một lát sau mới nói: “Điện hạ, lễ nghi của Tô Quán tuyệt không kém cỏi gì nữ tử danh môn thế gia, Quán Quán có tự tin mình có thể thắng được Phượng Khương Trần lấy hạng nhất.
Về phần cưỡi ngựa bắn cung, y thuật và võ thuật, Tô Quán sợ là khó mà so được với Phượng Khương Trần.”