Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 967






Cửu Khánh làm việc chưa bao giờ giải thích, đây là lần đầu tiên… Tô Vân Thanh nhìn thoáng qua Lam Cửu Khánh với hàm ý sâu xa, khẽ khép mắt, tầm mắt lại dừng ở trên Băng Huyền cầm, gật đầu thật mạng: “Được!”
Lam Cửu Khánh làm như không nhìn thấy thâm ý trong mắt Tô Vân Thanh, im lặng ngồi trên ghế đá, đợi Tô Vân Thanh trở về.
Bộ Kinh Vân ngồi ở phía đối diện Lam Cửu Khánh, do dự hơn nữa ngày, cuối cùng cũng cố lấy dũng khí mở miệng nói: “Cửu, Cửu Khánh, bây giờ ngươi không vội phải không?”
“Có việc?” Mi mắt Lam Cửu Khánh hơi nhếch lên, ánh ý lạnh.
“Chuyện đó, chuyện đó… Bảo Nhi, Bảo Nhi nàng…” Bộ Kinh Vân trở nên căng thẳng, quên luôn cả chuyện mình muốn nói.
“Tần Bảo Nhi bị làm sao? Phát bệnh? Phát bệnh thì đi tìm đại phu.” Lam Cửu Khánh bày ra bộ giáng phải giải quyết việc chung.
Vốn là Bộ Kinh Vân còn cảm thấy mình đuối lý, nhưng khi thấy Lam Cửu Khánh như vậy, hắn bèn lập tức nổi giận: “Lam Cửu Khánh, ngươi như vậy là như thế nào? Tần Bảo Nhi là vị hôn thê của ngươi, không ngờ ngươi lại tuyệt không quan tâm nàng!”

“Quan tâm nàng? Ta phải quan tâm nàng như thế nào? Không phải Tần Bảo Nhi vẫn còn khỏe lắm hay sao? Ta cho nàng không ít thức ăn, cũng không thiếu vải vóc cho nàng, càng không khiến cho nàng phải sống sống bôn ba, khiến nàng phải làm chuyện gì ưu sầu.

Ta làm như thế mà còn chưa gọi là quan tâm nàng sao?” Lam Cửu Khánh trả lời, không nhanh không chậm.
“Ngươi không thiếu thức ăn cho Tần Bảo Nhi, nhưng trừ thức ăn ra, không hẳn là ngươi có quan tâm gì đến tâm trạng của Bảo Nhi, không phải sao? Nàng đến lâu như vậy, ngươi còn chưa đi gặp mặt nàng.

Là vị hôn phu của Bảo nhi, ngươi cảm thấy bản thân có đủ tư cách hay sao? Cửu Khánh, Bảo Nhi là người không phải sủng vật, không phải cứ ăn no uống đủ là được.

Thứ nàng cần là có người bên cạnh, cần người quan tâm!” Quan trọng là Bảo Nhi cần ngươi – nhưng lời này Bộ Kinh Vân không nói.
“Kinh Vân, là vị hôn phu của Bảo Nhi, ta đã giúp nàng áo cơm không lo, để nàng hưởng thụ phú quý nhân gian này.

Ta tự nhận ta đã hoàn thành những thứ mà một vị hôn phu cần làm.

Ngươi đừng quên, Bảo Nhi chỉ là vị hôn thê của ta, không phải thê tử của ta.


Theo lễ phép, chưa thành hôn, ta không thể gặp nàng là chuyện thường tình.” Đừng nói là vị hôn thê, có là thê tử cũng không có quyền yêu cầu trượng phu phải ở bên cạnh nàng.
Hoàng hậu dám yêu cầu Hoàng thượng ở bên cạnh, quan tâm bà ta sao?
Muốn nhập vào trong nhà đế vương, phải chuẩn bị tốt tinh thần cho khuê phòng đơn chiết.

Nếu không muốn độc thủ không khuê, vậy không thể có được vị trí quyền thế ở bên cạnh Hoàng thượng!
Rõ ràng là Tần Bảo Nhi không làm được.
“Nhưng mà, nhưng mà… Bảo Nhi đâu có giống.” Lam Cửu Khánh nói có lý thật.

Là một vị hôn phu, Lam Cửu Khánh đã làm quá nhiều thứ rồi.

Bộ Kinh Vân nghẹn họng, cuối cùng chỉ có thể xả ra một lý do gượng ép như vậy.
“Không giống, như thế nào mà bảo không giống?” Lam Cửu Khánh cười lạnh.
Có gì mà không giống? Cũng đều là nữ nhân thôi.
“Bảo Nhi, Bảo Nhi… Sức khỏe nàng ấy không tốt, nàng chịu không nổi cô quạnh.


Ngươi nên suy nghĩ cho sức khỏe của nàng, hẳn phải cố sức cùng nàng, theo nàng…” Thế nhân sẽ luôn đồng tình với kẻ yếu.
Nếu so giữa Tần Bảo Nhi và Phượng Khương Trần, rõ ràng Tần Bảo Nhi càng mảnh mai, Bộ Kinh Vân tự nhận mình yêu cầu Lam Cửu Khánh ở bên cạnh Tần Bảo Nhi nhiều một chút cũng không sai.
“Chẳng lẽ chỉ bởi vì cơ thể nàng không tốt, chịu không nổi tịch mịch, nên ta phải ở cạnh nàng, theo nàng mãi sao? Bộ Kinh Vân, ngươi cũng đừng quên thân phận của ta, đừng quên chuyện chúng ta phải làm.
Ngươi cho là ta có thời gian đi theo khư khư bên cạnh nàng sao?”
“Bộ Kinh Vân, ngươi nói ta không làm được tất cả những thứ mà vị hôn phu của Tần Bảo Nhi nên làm, vậy Tần Bảo Nhi đã làm được hết tất cả thứ mà hôn thê của Lam Cửu Khánh làm rồi sao? Nàng có thể ứng phó âm mưu ám toán sao? Nàng có thể sống cuộc sống liếm máu trên đao sao? Nàng có thể một mình đối mặt nguy hiểm sao? Không thể! Đừng nói những chuyện đó, thậm chí cả việc có cuộc sống độc lập Tần Bảo Nhi cũng không làm được.

BKC, ta là Lam Cửu Khánh, không phải hạng công tử cả ngày phong hoa tuyết nguyệt.

Ta không có thời gian đi khư khư bên cạnh, giải hết nỗi buồn xuân thu cho Tần Bảo Nhi!”