Phượng Khương Trần sợ đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế: “Ngươi đang nói thật hay nói đùa vậy?”
“Ta đang rất nghiêm túc.” Tuy lời này có lo lắng, nhưng vẫn có thể xem như một biện pháp tốt.
Như thế, trừ tin tưởng hắn ra, Phượng Khương Trần sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Hắn hoàn toàn có thể kéo Phượng Khương Trần vào trong thế giới kia của hắn.
Còn thật hay không gì nữa.
Phượng Khương Trần hung hăng trừng mắt với Lam Cửu Khánh, nói với vẻ lạnh như băng: “Lam Cửu Khánh, là bằng hữu thì đừng hại ta.
Ngươi rất rõ ràng, nếu ta đào tẩu, sau này ta vĩnh viễn chính là một kẻ không thể ra ngoài ánh sáng, vĩnh viễn đeo trên lưng cái danh tồi, chịu sỉ nhục bất chiến mà bại.
Ta không thể chạy trốn, dù có phải thua ta cũng sẽ không trốn.
Không có thực lực thắng được Tô Quán, ta không sợ.
Nếu ngay cả dũng khí đánh một trận với Tô Quán mà ta cũng không có, vậy Phượng Khương Trần sẽ không còn là Phượng Khương Trần nữa.
Chỉ là một Tô Quán thôi mà, cứ coi như nàng là một con chó nhà có tang đi, không cần quan tâm đến Tô Quán quá nhiều.
“Là ta sai lầm rồi.” Dưới sự cường thế của Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh hiểu rất rõ, thừa nhận sai lầm của mình.
Hắn đã quên Phượng Khương Trần là con người kiêu ngạo như thế nào.
Lúc trước ở cửa thành, đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, không xác định về tương lại, nàng có thể có dũng khí vào thành, tiến cung, sao bây giờ lại có thể trốn tránh được?
“Quên đi, cũng không trách ngươi, dù sao trên phương diện cầm kỳ thi họa, ta và Tô Quán cũng có sự chênh lệch lớn.” Phượng Khương Trần phất phất tay không thèm để ý, Lam Cửu Khánh giải thích là đến nơi.
Thuật nghiệp hữu chuyên công, thứ nàng học được cũng không phải cầm kỳ thi họa, Phượng Khương Trần cũng không tự coi nhẹ mình.
Dù có học được cầm kỳ thi học thì cũng là cho vui thôi, ít ra nàng học y còn cứu người, nuôi sống bản thân mình được.
Lam Cửu Khánh thấy Phượng Khương Trần nguôi giận, cũng nhẹ nhàng thở ra, không tiếp tục đề tài này nữa.
Hắn khẽ đi dạo trong phòng, vừa khéo nhìn thấy cây đàn Phượng Khương Trần đặt trong góc sáng sủa, nói đầy kinh ngạc: “Hoàng hậu ban Băng Huyền cầm cho ngươi?”
“Băng Huyền cầm? Ngươi nói là nó à?” Phượng Khương Trần cũng không muốn tiếp tục đề tài kia nữa.
Thấy Lam Cửu Khánh hỏi về cây đàn trong góc, bèn đứng dậy đem đàn lại đây, đặt lên bàn.
“Quả nhiên là Băng Huyền cầm, cây Băng Huyền cầm này là do Thái tử đi tìm nguyên liệu khắp nơi, phải tốn ba năm mới làm được, đã hiến cho Hoàng thượng trong thọ lễ năm ngoài.
Vì sao Hoàng hậu lại ban cho ngươi cây đàn này? Chính ngươi yêu cầu sao?”
Trong mắt Lam Cửu Khánh hiện lên một hồi ngờ vực.
Trong cung không thiếu đàn tốt, cây Băng Huyền cầm này cũng không phải cây tốt nhất.
Hoàng hậu thưởng nó cho Phượng Khương Trần, nói là không có vấn đề tuyệt sẽ không ai tin tưởng.
“Không phải, lúc ấy Hoàng hậu hỏi ta muốn gì, ta còn chưa trả lời thì Hoàng Quý phi đã xuất hiện.
Hoàng Quý phi trả vấn lời đề này cho Hoàng hậu, sớm ngày hôm nay Hoàng hậu mới ban đàn này và một ít đồ vật dùng để tỷ thí cho ta.” Vốn nàng còn tưởng chỉ là một cây đàn bình thường, nhưng khi nghe Lam Cửu Khánh nói xong, Phượng Khương Trần mới hiểu lai lịch của cây đàn này không nhỏ.
Nếu Lam Cửu Khánh không hỏi, hẳn sẽ không ai biết cây đàn Hoàng hậu thưởng cho nàng là thứ Thái tử hiến cho Hoàng thượng trong thọ lễ.
Phải biết rằng, hôm nay khi Hoàng hậu ban thưởng mấy thứ này cho nàng, căn bản là không có người ngoài ở đây.
Hơn nữa tỷ thí sắp tới, cũng không có người đến quấy rầy nàng.
Nếu không phải Lam Cửu Khánh xuất hiện, phỏng chừng không ai biết Hoàng hậu đã thưởng cho nàng những thứ gì.
Đôi mắt Lam Cửu Khánh tối đen lại, hiện lên một hồi suy nghĩ sâu xa: “Phượng Khương Trần, nếu Hoàng hậu nói chính ngươi chọn cây đàn này, sẽ không có ai nghi ngờ.”
Nếu có chuyện gì xảy ra, Hoàng hậu tuyệt không thừa nhận cây đàn này là bà ta cố ý chọn để thưởng cho Phượng Khương Trần, mà bà ta cũng có đủ lý do.