Hoàng hậu bèn ném cho ma ma phía sau một ánh mắt, ma ma cung kính lui ra.
Bà ta hiểu rất rõ, chỉ cần bà ta làm tốt chuyện kia, nhất định Hoàng hậu sẽ trọng thưởng bà ta.
Chỉ cần làm xong chuyện đó, Thái tử và Phượng Khương Trần sẽ mắc tội chết là mưu hại Hoàng thượng.
Đến lúc đó, dù Cửu Hoàng thúc có ra mặt, thì hắn cũng không bảo vệ được họ!
“Con ta, con đang có chuyện gì vậy?” Hoàng hậu tiến lên ôm An Yên Công chúa vào trong lòng, vẻ mặt đau xót.
“Mẫu hậu…”
An Yên Công chúa nức nức nở nở kể lại lời đồn đãi trong hoàng thành kia, chọn lời khói nghe nhất mà nói cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu càng nghe, vẻ mặt càng khó coi, may mà lý trí bà ta vẫn còn, nên bà ta áp chế tức giận.
Hoàng hậu để lộ ra một nụ cười thản nhiên.
“Con ta đừng khóc, con chính là công chúa của Đông Lăng, tôn quý vô cùng, sao phải tự so mình với một ả dân đen.
Nàng ta có ưu quốc ưu dân hơn nữa cũng không thay đổi được xuất thân đê tiện đó của nàng ta!” Hoàng hậu không hề che giấu sự khinh miệt và chán ghét dành cho Phượng Khương Trần.
“Mẫu hậu, con không cam lòng, con không cam lòng.
Ả dựa vào đây mà có được thanh danh tốt như vậy? Rõ ràng là Phượng Khương Trần muốn lợi dụng ván bài kiếm tiền, rõ ràng ả đang tụ chúng đánh bạc.
Căn bản là mấy người đó không có mắt nhìn, chuyện nào cũng nói là ả tốt, vậy thật sự hơi quá đáng! Mẫu hậu, người có thể ra ý chỉ dạy dỗ Phượng Khương Trần được không?”
An Yên Công chúa thật sự rất giận dữ.
Lúc nàng ta nghe những người đó nói Phượng Khương Trần đang phân ưu cho đất nước, suy nghĩ cho chúng dân, nàng ta lập tức rất giận dữ, bèn không kìm được mà chỉ trích Phượng Khương Trần.
Rõ là muốn kiếm tiền, còn làm bộ như phân ưu cho đất nước, thật ra là đang vơ vét của cải.
Vốn nàng ta tưởng là sẽ khiến được mọi người phụ họa theo mình, không ngờ đám thế gia công tử, huân quý thiếu gia kia còn quay sang nói nàng ta không hiểu sự dụng tâm lương khổ của Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần là đang vì dân chúng thiên hạ, nên mới nghĩ ra được kỳ chiêu như vậy!
Kỳ chiêu gì chứ, rõ ràng chính là bài bạc! Người nào sáng suốt đều có thể nhìn ra được, ván bài này kiếm được rất lớn, còn dựa vào đâu mà dân chúng cứ nói là Phượng Khương Trần tốt đẹp, thậm chí ai ai trong đám công tử thiếu gia kia cũng tán dương là Phượng Khương Trần tốt.
An Yên Công chúa rất giận dữ, nắm hai quả đấm lại.
An Yên Công chúa không chiếm được tiện nghi bèn hồi cung đến cáo trạng.
Cũng khó trách được An Yên Công chúa.
Nàng ta không biết tuy là Phượng Khương Trần đề nghị đặt ván cược này, nhưng nó cũng hàm chứa lợi ích và thanh danh của các thế gia huân quý kia.
Vì gia tộc của những thế gia công tử, thiếu gia quyền quý đang nói về Phượng Khương Trần kia đều chính là một trong những nhân tố đã khởi xướng lên ván cược lần này.
An Yên Công chúa nói Phượng Khương Trần không tốt, không phải đang nói bọn họ không tốt sao? Chuyện này sao được!
Trên phương diện này, có nói thế nào An Yên Công chúa cũng không hiểu, nhưng Hoàng hậu lại rất rõ, vậy nên bà ta chỉ có thể nói con người Phượng Khương Trần kia không tốt, mà không thể nói ván cược này không hay.
Ván cược này liên hệ đến rất nhiều người trong giới quyền quý, tuy là chỉ trong mới mấy ngày ngắn ngủi, nhưng thế lực đứng sau lưng lại rất lớn, thậm chí mẫu gia bà ta cũng tham dự.
Dù có là Hoàng hậu, bà ta cũng không thể dễ dàng chỉ trích ván cược kia.
Không thể không nói, Phượng Khương Trần và Tô Vân Thanh quả là người có năng lực.
Họ không mượn sức Hoàng tử, nhưng có người sau lưng Hoàng tử ủng hộ, bọn họ cũng không đề nghị mượn sức nửa phần.
Cứ thế, nếu gặp chuyện không may, cũng có kẻ đứng ra nói chuyện thay bọn họ.
Thiên hạ hi hi, giai vi lợi lai; thiên hạ nhương nhương, giai vi lợi vãng.
Chuyện cực nhọc ngày hôm nay có liên hệ với ích lợi ngày sau, mà quan hệ hôm nay yếu ớt nhất cũng chính là quan hệ có lợi nhất.