May mắn thay, Phượng Khương Trần về phòng trước khi Đồng Giác và Đồng Dao quay lại đây hầu hạ.
Nàng cởi hết y phục bẩn trên người xuống, xếp lại những chăn gối bị văng lộn xộn.
Phượng Khương Trần dùng phần nước còn lại ngày hôm qua lau đơn giản một chút, đoạn trực tiếp đổi một bộ y phục sạch sẽ.
Về phần quần áo bẩn…
Phượng Khương Trần nhíu mày.
Cô thật sự cần có Chu Hằng.
Trước kia khi Chu Hằng còn ở đây, không cần nàng nói Chu Hằng sẽ xử lý y phục dính máu của nàng sạch sẽ, hơn nữa không hỏi thêm nửa câu nào, nhưng với Đồng Giác, Đồng Dao thì không được, hai người kia…
Các nàng sẽ không hỏi, nhưng sẽ để trong lòng, thậm chí đi tra xem là nàng đã làm gì.
Haizz, cuối cùng thì nãng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng hai người kia.
Phượng Khương Trần bao tốt y phục lại, nhét vào dưới giường, chuẩn bị đến tối tìm một lúc tốt thì kiếm chỗ đốt đi.
Lúc Đồng Giác và Đồng Dao tiến vào hầu hạ, bọn họ phát hiện ra vẻ mặt Phượng Khương Trần tiều tụy, trong mắt dày đặt những tơ máu thì hoảng sợ: “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Sao trông tiểu thư cứ như cả đêm không ngủ… Trong lòng hai nha hoàn nổi lên nghi ngờ, khóe mắt bèn lén đánh gia một chút tình huống trong phòng, nhưng các nàng không phát hiện ra điều gì dị thường cả.
“Ác mộng cả một đêm, ta ngủ không ngon.” Một đêm không ngủ, khó tránh giọng nói có một chút khàn khàn.
Phượng Khương Trần uống một chén nước trước, nhuận nhuận yết hầu mới nói.
Đồng Giác, Đồng Dao còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy một bộ dáng không muốn nhiều lời của Phượng Khương Trần, họ ngoan ngoãn khép chặt miệng lại.
Đồng Giác hầu hạ Phượng Khương Trần rửa mặt chải đầu, Đồng Dao thì đi sửa sang lại chăn.
Lúc động tới cái chăn lạnh như băng không có một chút độ ấm, tay của Đồng Dao cứng đờ.
Nàng ấy quay đầu nhìn Phượng Khương Trần đang tự rửa mặt chải đầu, sau khi chắc chắn Phượng Khương Trần không phát hiện ra dị thường của mình, Đồng Dao mới hít vào một hơi, tiếp tục sửa sang lại chăn, làm như chưa phát hiện ra gì cả.
Tuy nhiên, trong lòng nàng ấy hơi nổi lên một chút uất ức.
Tiểu thư không tín nhiệm các nàng.
Phượng Khương Trần còn chưa ăn sáng xong, Hoàng hậu nương nương đã ban thường xuống, không nhiều không ít: Một hồi danh cầm, một quyển sách dạy đánh cờ, một cây bút lông sói, một thanh giấy Tuyên Thành hoàng thất chuyên dụng và giấy họa, một bộ kỵ trang, một cái roi ngựa.
Sáu thứ đồ này được sắp xếp đâu ra đó.
Phượng Khương Trần thầm nghĩ, Hoàng hậu thật sự không phải keo kiệt bình thường.
Nếu tính luôn cả sáu thứ đồ này, kể ra nó còn kém hơn bút tích thật của Thi Thánh mà Thái tử đưa tới.
Đây là Hoàng hậu đang không cho nàng cả mặt mũi luôn sao?
“Tiểu thư?” Đồng Giác và Đồng Dao thấy Phượng Khương Trần ngẩn người nhìn những thứ mình được ngự ban, bèn lên tiếng nhắc nhở.
“Thu hết vào trong đi.” Phượng Khương Trần khoát tay áo, không thèm để ý.
Hoàng hậu cho nhiều cho ít gì nàng cũng không quan tâm.
Dù sao đây cũng là một thái độ của Hoàng hậu.
“Dạ.” Đồng Giác và Đồng Dao im lặng ngồi trên mặt đất, càng cẩn thận hơn bình thường nhiều.
Phượng Khương Trần nở một nụ cười, hẳn là hai nha đầu này còn đang trách móc nàng, trách là vì sao nàng không nói trước chuyện mình tỷ thí với Tô Quán cho hai nàng nghe.
Trên thực tế, lúc ấy nàng thật sự là đã quên mấy chuyện mình phải tý thí, nên căn bản không phải nàng cố tình giấu diếm.
Kết quả, hai nha hoàn này phải thông qua miệng của người ngoài mới biết chuyện nàng sẽ tỷ thí với Tô Quán.
Phượng Khương Trần có thể lý giải được tâm trạng của hai nàng, nhưng dù có là vậy, nàng nên làm như thế nào thì vẫn nên làm như thế đó.
Đừng nói việc Đồng Giác, Đồng Dao chỉ là nha hoàn, cho dù họ có là bạn tốt, là người thân, thì chuyện gì nàng nên giấu diếm nàng vẫn phải giấu diếm.
Mỗi người đều có bí mật của riêng bản thân mình, mà bí mật mãi mãi là bí mật, vì sẽ chỉ có một mình bản thân nàng biết!