Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 954






“Vẫn chưa đâu, cần phải ít nhất ba tháng hắn mới có thể xuống giường đi lại được.

Đây chỉ là bước đầu tiên.” Thương cân động cốt cần phải đến một trăm ngày.

Vậy để khi chân giả được hòa vào với da thịt, ít nhất cũng phải cần thời gian ba tháng, mà trong thời gian này, chân trái của Tây Lăng Thiên Vũ không thể dùng lực.
Ba tháng sau, cũng không phải nói lập tức có thể giống như người bình thường.

Dù sao cũng là chân giả, Tây Lăng Thiên Vũ cần phải có một quá trình thích ứng.


Còn nữa, đã lâu rồi Tây Lăng Thiên Vũ không đi đường, chắc chắn sau khi lắp chân giả hắn sẽ đi không quan, đến lúc đó, Tây Lăng Thiên Vũ còn cần thêm một người giúp hồi phục.
Nghĩ một số chuyện vụn vặt như thế, Phượng Khương Trần liền cảm thấy lòng loạn mấy cái.

Ở hiện đại, sau khi làm phẫu thuật xong, trên cơ bản nàng sẽ không còn chuyện gì nữa, vì mấy chuyện tiếp sau đều sẽ có điều dưỡng chuyên nghiệp lo liệu, nhưng bây giờ thì không thể… cái gì nàng cũng phải tự xử lý.
“Đây là thuốc của Nhị Hoàng tử, có tác dụng giúp vết thương của hắn khép lại, cách dùng và dung lượng ta đều đã viết lên trên trên măt.

Đây là những chuyện phải chú ý, các ngươi cần nghiêm khắc làm theo yêu cầu bên trên, chăm sóc Nhị Hoàng tử.” Phượng Khương Trần giao những lời dặn của bác sĩ và kiến thức hộ lý trước đó đã viết xong, cho thủ lĩnh của đám nha hoàn áo tím.
Nha hoàn áo tím vội vã nhìn qua vài lần, phát hiện cũng không khó, nàng liền gật gật đầu.

Các nàng rất rõ ràng, rằng nữ nhân gọi là Phượng Khương Trần trước mặt này, tạm thời các nàng không đắc tội nổi, ít nhất là trước khi chân của điện hạ được khỏe, thì họ không thể đắc tội.
“Bình thường nhớ chú ý đến nhiệt độ cơ thể của Nhị Hoàng tử một chút.

Nếu có dấu hiệu nóng lên, nhất định phải nói cho ta biết.

Nếu miệng vết thương có sưng đỏ, cũng phải nói cho ta biết đầu tiên!” Nói tới đây, Phượng Khương Trần nhíu mày, đề nghị: “Tốt nhất là các người nên sắp xếp cho Nhị Hoàng tử ở trong thành, cứ cách hai ngày ta sẽ đến thăm một lần.


Nếu không thể trở về thành, tốt nhất là sắp xếp mấy người có hiểu biết đến chiếu có Nhị Hoàng tử!”
Chuyện sau khi khôi phục rất quan trọng, nàng không hy vọng đến bước cuối cùng lại xảy ra vấn đề.
“Phượng đại phu, tốt nhân là người nên ở lại đây, đợi cho đến khi nào điện hạ chúng ta hồi phục mới thôi!” Sau khi nghe xong lời của Phượng Khương Trần, sắc mặt nha hoàn áo tím ngày càng nghiêm trọng.
Vốn bọn họ cho là thay xong hết chân giả thì sẽ hoàn thành, không ngờ tiếp sau vẫn còn nhiều chuyện như vậy.

Nếu có gì ngoài ý muốn, không phải chân của điện hạ bọn họ sẽ phế đi luôn rồi sao?
Nghĩ đến đây, nha hoàn áo tím càng thêm lo lắng, ra hiệu bằng ánh mắt cho thị vệ ở bên cạnh.

Thị vệ nhẹ nhàng gật đầu, thân hình khẽ nhúc nhích, không dấu vết mà ngăn cản đường đi của Phượng Khương Trần.
Nếu là đại phu bình thường, có lẽ sẽ không chú ý mấy bước hơi di chuyển của những thị vệ này, nhưng người vốn là một quân y ngoài chiến trường trước khi tái sinh, Phượng Khương Trần rất rõ ràng, rằng động tác của mấy thị vệ này có ý nghĩa gì.
Bọn họ đã phá hỏng sinh độ của nàng, bây giờ nàng có muốn chạy đi cũng không được.
Lực lượng địch ta quá chênh lệch, Phượng Khương Trần trực tiếp làm như không phát hiện.

Nàng đưa tay ôm hộp thuốc vào trong lòng: “Thật có lỗi quá, ta không thể ở lại nơi này, chuyên môn chăm sóc cho điện hạ các ngươi được.

Chắc mấy vị đây cũng biết, hai ngày sau ta sẽ tiến hành tý thí với Tiểu thư Tô gia của Nam Lăng.


Các ngươi cảm thấy ta có thể ở lại chỗ này sao? Chưa hết, việc cơ thể nóng lên và miệng vết thương sưng đỏ cũng không chắc chắn sẽ xuất hiện, ta nhắc nhở các ngươi là chỉ để phòng ngừa.

Nhỡ có xuất hiện tình huống như vậy thật, các ngươi báo cho ta đúng lúc, ta đến xử lý là được.

Ta cam đoan, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hồi phục của điện hệ các ngươi!”
Phượng Khương Trần khuyên nhủ vừa mềm vừa cứng.
Căn bản là nàng không lo đối phương sẽ nhốt nàng ở lại đây.

Nếu không có chuyện tỉ thí với Tô Quán, có lẽ những người này sẽ cố gắng giữ nàng lại, nhưng hiện tại nàng có thể chắc chắn đối phương không dám.
Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Phượng Khương Trần, sắc mặt của nha hoàn áo tím để hệt như bị bệnh, vừa hồng, vừa trắng, cuối cùng là xanh lét.

Ở đây là Đông Lăng, không phải Tây Lăng, bọn họ không có quyền.