Hầu như Cửu Hoàng thúc có thể khẳng định, rằng thứ ở trên tay Phượng Khương Trần kia tuyệt đối là hạ độc nhất vô nhị trong thiên hạ, ngay cả Mặc gia nổi danh về cơ quan cũng không thể làm ra được thứ nào ghê gớm như vậy.
Quan trọng hơn nữa, những thứ Phượng Khương Trần lấy ra từ trong đó, trước nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
…
Phượng Khương Trần không biết, Cửu Hoàng thúc ở cửa gỗ cách vách đã thu được hết động tác của nàng vào trong mắt.
Nàng còn đang chăm chú vào chuyện của chính mình, cắt bỏ những phần đã bị hư, xử lý tốt mạch máu và miệng vết thương, lại lấy chân giả ra.
Sau khi điều chỉnh xong xuôi, nàng mới ra ta thay bộ phận cho Tây Lăng Thiên Vũ.
Chân giả nàng chuẩn bị cho Tây Lăng Thiên Vũ không phải loạn chân giả tách rời với cơ thể hay dùng trong thành phố, mà chính là nghiên cứu mới nhất trong quân đội.
Chân giả này có thể nhập vào trong tứ chi, như thế khi hoạt động mọi thứ sẽ càng thuận lợi hơn.
Khi người bệnh đeo loại chân giả này, hầu như họ có thể sống như người bình thường, chỉ là xử lý mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.
Căn phòng quá nhỏ, vậy nên dù ánh đèn bên trong sáng tỏ, nhưng Phượng Khương Trần vẫn khó thấy rõ như trước.
Phượng Khương Trần lại lấy kính hiển vi ra khỏi túi trí năng chữa bệnh, dùng kính hiển vi để quan sát từng mạch máu thật nhỏ.
Nàng vẫn luôn cúi đầu, vất vả không hề ngơi nghỉ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên cũng chỉ là để lau mồ hôi trên trán, chứ hai tay nàng không hề ngừng lại.
Trên tay nàng không phải dao, chỉ có nhíp và kẹp, Phượng Khương Trần cảm thấy mệt mỏi và vất vả, nhưng Cửu Hoàng thúc ở bên ngoài cũng thấy rõ ràng.
Có nơi nào đó trong lòng hắn chợt mềm nhũn.
Hắn nhìn Phượng Khương Trần, người vẫn đang rất chăm chú, lửa giận của Cửu Hoàng thúc dần tan đi.
Khi tỉnh táo lại, hắn phát hiện ra những thứ bên trong cái túi trên tay kia của Phượng Khương Trần đều là công cụ cứu người.
Nàng chưa từng hại bất cứ ai, dù có ra tay giết người, thì cũng là do nàng bị ép.
Bí mật trên cánh tay của Phượng Khương Trần, chỉ cần nàng muốn, nàng hoàn toàn có thể giấu diếm cả đời, chỉ là nàng mềm lòng, cứ lấy những thứ đó ra cứu người hết lần này đến lần khác.
“Phượng Khương Trần, ngươi nói đi, ta nên bắt nàng làm thế nào đây? Vốn ta nghĩ bấy nhiêu đủ để hiểu được nàng, cũng nhận định chỉ có nàng mới có thể trở thành nữ nhân đứng bên cạnh ta.
Nhưng bây giờ ta lại nghi ngờ rồi, rằng ta không thể để một nữ nhân ta không hiểu ở bên cạnh.”
Ầm!
Cửu Hoàng thúc đánh một cái vào trong cái gương, gương dập nát, rồi nắm tay hắn vốn đã máu chảy đầm đìa lúc này lại càng khủng bố hơn, trên đó còn dính vụn kính.
Nhưng Cửu Hoàng thúc cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn chút nào, hắn trực tiếp ngã ngồi xuống ghế.
Hắn cần phải suy nghĩ, phải suy nghĩ cho tốt một chút, rằng tiếp theo hắn phải đối mặt với Phượng Khương Trần như thế nào, phải cho Phượng Khương Trần một vị trí như thế nào đây.
Lúc này hắn có thể khẳng định, rằng Phượng Khương Trần này và OKT yếu đuối vô năng trong hoành thành trước kia là không cùng một người.
Hắn thích Phượng Khương Trần này, nhưng trên người Phượng Khương Trần này có quá nhiều thứ hắn không biết.
Dù hắn đã nghĩ thông suốt chuyện túi trí năng chữa bệnh kia, cho là thứ Phượng Khương Trần dùng để cứu người, nhưng hắn vẫn cảm thấy không được thỏa mãn.
Chừng nào hắn vẫn chưa hiểu hết thứ đó, thì ngày đó hắn vẫn chưa có cách nào hoàn toàn tin tưởng Phượng Khương Trần…
Đêm nay, chắc chắn là một đêm khó ngủ.
Cửu Hoàng thúc vừa nhắm mắt, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Phượng Khương Trần đầy lạ thường, cùng với cái thứ nhỏ nhỏ phát sáng đeo trên tay kia.
Hình ảnh này có thể làm cho người ta không rét mà run.
Thần quỷ? Không đâu, có thể khẳng định, rõ ràng Phượng Khương Trần là người.
Nếu không biết nàng có thể bị thương, có thể đổ máu, CTH thật sự nghi ngờ rằng Phượng Khương Trần là hồ yêu gì đó biến thành.
Trong hoàng cung, Hoàng thượng nhận được tin tức nhiệm vụ thất bại, vẫn luôn ngồi trong Ngự Thư phòng.
Không ai biết ông ta suy nghĩ gì, rồi lại làm gì.