Phải biết rằng, nếu bác sĩ muốn giết một người trên bàn giải phẫu, đó chỉ là chuyện trong chớp mắt, vậy nên mấy sếp lớn kia không rời khỏi bác sĩ được, nhưng lại không dám tin tưởng bác sĩ hoàn toàn.
Nếu có thể, nàng cũng muốn để cho hộ vệ thân tính của Nhị Hoàng tử đi vào trong, nhưng nàng không thể.
Nàng không thể để lộ bí mật của túi trí năng chữa bệnh, nên phải giữ bí mật.
“Ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi!” Tây Lăng Thiên Vũ nhắm mắt lại, lẳng lặng nằm bên trên tấm ván gỗ, hô hấp đều đặn, hệt như hiệu quả của ma phí tán đã phát ra, rồi hắn chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà…
Phượng Khương Trần rất rõ ràng, rằng hiệu quả của ma phí tán không có khả năng lớn như vậy, quan trọng là bản thân Tây Lăng Thiên Vũ tự chuẩn bị ma phí tán, nên nàng nàng tuyệt không tin tưởng.
Ma phí tán cùng lắm chỉ là một thứ ngụy trang thôi.
Phượng Khương Trần đeo bao tay và khẩu trang phẫu thuật, đẩy Tây Lăng Thiên Vũ vào phòng phẫu thuật.
“Nhị Hoàng tử, ta bắt đầu đây!” Phượng Khương Trần hệ như không hề để ý mà nói, lại cẩn thận quan sát biến hóa của Tây Lăng Thiên Vũ.
Hệt như nàng dự đoán, nàng vừa nói như vậy, cơ thể của Tây Lăng Thiên Vũ không tự chủ được mà trở nên cứng ngắc.
Trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo, nhưng lại không nói gì cả.
Nàng lấy một liều thuốc mê ra khỏi túi giải phẫu, thuần thục thực hiện gây tê toàn thân cho Tây Lăng Thiên Vũ.
Nàng vô cùng chắn ghét việc phẫu thuật cho những kẻ gọi là “con trời con phật” này.
Rõ ràng nàng đang cứu bọn họ, vậy mà bọn họ lại như chống giặc.
Ngươi thử phòng bị ta đi, đồ náo loạn!
Dưới hiệu quả của cả hai thứ ma phí tán và thuốc mê, Tây Lăng Thiên Vũ cảm thấy đầu óc mình rất hỗn loạn…
Đáng chết, có chuyện gì thế này? Phượng Khương Trần vừa làm gì vậy?
Tây Lăng Thiên Vũ nổi giận, đồng thời cũng sợ hãi vạn phần.
Lúc này, ngay cả giữ được sự tỉnh táo mà hắn cũng không làm được, nên một khắc mà hắn lâm vào hôn mê kia, Tây Lăng Thiên Vũ nói với chính mình, rằng tuyệt đối không có thêm lần nữa.
Loại chuyện vô lực phản kháng, để mặc người ra tay khiến hắn cảm thấy vô cùng không xong, dù cho đối phương không có ác ý cũng vậy.
Gây tê bắt đầu có hiệu quả, Phượng Khương Trần cũng không trì hoãn thêm thời gian nữa, bèn vén ống tay áo lên, khởi động túi trí năng chữa bệnh…
“Tích tích tích…” Trong ánh sáng mò mờ của túi trí năng chữa bệnh, Phượng Khương Trần bắt đầu lên từ bên trong đó ra một thứ.
“Đó là thứ gì vậy?” Cửu Hoàng thúc đang ở cách vách Phượng Khương Trần nhìn hình ảnh được chiếu lại từ trong gương, trực tiếp bật dậy khỏi ghế, vọt đến trước mặt gương lớn…
Đúng vậy, nhất cử nhất động trong thủ thuật của Phượng Khương Trần đều được chiếu lên mặt gương…
Trong lúc Phượng Khương Trần kiểm tra, thì đúng là căn phòng này, không có vấn đề, nhưng sau khi Phượng Khương Trần rời khỏi nơi này rồi, đi vào lại bên trong thì không còn giống nhau nữa.
Phải biết rằng đây chính là căn phòng do Cửu Hoàng thúc cải biến, căn bản là Phượng Khương Trần không tham dự vào, nên Cửu Hoàng thúc nào có thể bỏ qua cơ hội này, tìm ra bí mật của Phượng Khương Trần!
Phượng Khương Trần vô cùng giữ bí mật về y thuật của bản thân, những thứ ngẫu nhiên lộ ra một chút cũng có thể khiến cho người khác ngạc nhiên không thôi.
Có lẽ người khác nửa điểm không biết, rằng Tôn Chính Đạo nói Phượng Khương Trần thừa hưởng được nó từ Thần Y cốc, nhưng Cửu Hoàng thúc biết rất rõ ràng, y thuật của Phượng Khương Trần vẫn còn là một bí mật rất lớn, và hắn muốn mình phải tìm ra được bí mật này của Phượng Khương Trần, nhưng hắn không ngờ…
Bí mật này lại đáng sợ đến như vậy! Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thậm chí hắn còn không tưởng tượng ra được.
Phượng Khương Trần có nằm mơ cũng không ngờ, bí mật của túi trí năng chữa bệnh lại bị lộ ra trong chính chiếc gương mà nàng đã chế tạo cho Tô Vân Thanh trước đó.
Sớm biết sẽ có một ngày thế này, đánh chết Phượng Khương Trần cũng không giao ra cách chết tạo chiếc gương.
Tiếc là lúc này Phượng Khương Trần một lòng đổ vào bên trong bàn giải phẫu, căn bản là nàng không để ý đến những thứ được giấu trong góc tường, nóc nhà và cả bên ngoài.