Nàng đánh gục một thích khách ở chính diện, ám tiễn nhắm ngay cổ họng đối phương, nhấn một cái.
Người vừa chết lập tức xoay người, lao vào một bụi cỏ ở cạnh đó.
Cả quá trình liền mạch lưu loát, rõ ràng lưu loát đến mức người ta sợ hãi than lên.
“Động thủ nhanh quá, thân thủ vô cùng lưu loát.
Đó là võ công gì vậy?” Có một hệ vệ tránh ở phía sau, sau khi thấy một màn thế này thì hai mắt sáng ngời, tìm kiếm bóng dáng của Phượng Khương Trần ở khắp nơi, tiếc thay hắn phát hiện ra Phượng Khương Trần đã chui vào trong bụi có, nhất thời nửa khắc tìm không thấy bóng người.
Ui… Phượng Khương Trần ngã vào bụi cỏ, đau đến thở dốc lên.
Mấy thứ như axit sunfuric kia dùng tốt thật.
Sau khi bắn nó trúng đối phương, nó có thể khiến đối phương tạm thời mất đi khả năng phản kích vì đau đớn, nhưng đồng thời…
Khi nàng đến gần người đối phương bắn ta, nàng cũng không tránh được việc dính phải axit sunfuric.
Nàng đã cố sức tránh ra, không cho hai tay dính vào axit sunfuric, nhưng vừa khéo trên hai đùi nàng lại không tránh được.
Tính ăn mòn của axit sunfuric tinh khiết đáng sợ đến mức nào, Phượng Khương Trần rõ ràng hơn bất cứ người nào khác.
Vậy nên nàng tạm thời không dám đánh tiếp nữa, mượn cơ hội chui vào trong bụi cây.
Nàng cần phải tẩy sạch cho mình trước, bôi thuốc…
càng ngày càng gần, hô hấp của Phượng Khương Trần cũng dần dần ít hơn lại.
Căng thẳng… Đó là chắc chắn, tay phải Phượng Khương Trần tiếp tục rửa miệng vết thương, tay trái đã đặt trên ống chích.
Chỉ cần đối phương vừa tiến vào tầm bắn, nàng sẽ ra tay.
Nhưng ngay chính lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, tiếp theo nàng chợt nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên, rồi tiếng máu phụt ra từ bên trong cơ thể.
“Viện binh đến rồi!”
Phượng Khương Trần thở ra một hơi, thích khách đi vào trong bụi cỏ tìm Phượng Khương Trần cũng lập tức lộn trở lại, vì thích khách ở bên kia đã truyền ra mệnh lệnh rút lui.
“Giết, không để ai còn sống!” Mệnh lệnh của Cửu Hoàng thúc cũng được truyền ra.
Tất nhiên hắn cũng không có ý định tra khảo những thích khách này.
Cục diện xoay chuyển trong nháy mắt, những thích khách đang mai phục kia từ giết người biến thành bên bị giết.
Mà Phượng Khương Trần cũng không quan tâm những chuyện này, nàng chỉ cần biết phải thoát hiểm.
Nàng còn phải tận tình súc rửa vết thương của mình cho tốt.
Vì bên ngoài vẫn còn những người bị thương đang chờ nàng băng bó, xử lý miệng vết thương…
Đó là việc của đại phu!.