“Một lượng một lần đặt cược, nếu đặt trúng, nói không chừng có thể đổi lấy được một ngàn lượng hay mười vạn lượng bạc trắng, đời này cũng đáng giá.” Trong một quán trà nọ, có vài tiểu thương đang bàn luận về chuyện này.
Năm này, khi nhắc đến tiền không ai không động lòng.
“Cái này khó, có mười bày khả năng xảy ra, ai biết được Phượng Khương Trần và Tô Quán ai sẽ thắng ai sẽ thua, hơn nữa còn phải đoán trúng thắng mấy ván.
Đây không phải là mò kim đáy bể sao?”
“Cái này có là gì, không phải chỉ là mười bảy loại kết quả thôi sao? Một loại kết quả là một lần đặt cược, luôn có một khả năng có thể thắng.
Không phải đã nói rồi sao, đến lúc đó, người đặt trúng sẽ có thể chia một nửa tiền đặt cược hay sao? Ôi mẹ ơi, số đó là bao nhiêu tiền vậy.”
“Không phải chỉ là vấn đề một lượng bạc thôi sao? Nếu không trúng, chúng ta coi như san sẻ nỗi lo cho triều đình, góp một phần sức mỏng để cứu giúp bách tính nghèo khó.” Dù ở thời đại nào, đều có một nhóm người đáng yêu.
“Nói phải đấy, nói phải đấy.
Đây cũng không phải là đánh bạc, mà là giúp đợ bách tích nghèo khó, người có khả năng cũng nên đóng góp một phần sức.” Lời nói ngay thẳng phóng khoáng, cũng không biết là thật lòng hay là giả vờ.
Dù thế nào Phượng Khương Trần đã tìm ra được một lý do cao thượng cho những người đánh bạc này.
Những người dù tầm thường đến đâu cũng có thể diện, tay đánh bạc cũng muốn được người khác tôn trọng.
Người trong quán trà bàn tán sôi nổi, khí thế ngất trời, những người bán hàng rong bên ngoài cũng không chịu thua kém, có tiền hay không có tiền cũng đều tham gia vào cuộc náo nhiệt.
Không có tiền để đặt cược họ cũng có thể đến ngắm xem tiền đặt cược và tính toán xem người đặt trúng sẽ có thể kiếm được bao nhiêu tiền.
Phải biết rằng, số bạc đó đối với họ mà nói, cả đời cũng chưa từng thấy qua, nghĩ đến cũng không dám nghĩ.
Thậm chí có một vài người bán hàng rong thương lượng, vài người cùng góp lại để có được một lượng bạc để đặt cược, đến lúc kiếm được tiền thì chia đều, đến cuối cùng, một lượng bạc sẽ đổi lại được nhiều hơn một lượng bạc.
Trên đường phố, tiếng rao hàng, tiếng thảo luận, không ngừng vang lên.
Nhưng có giọng nói lại lấn át tất cả những âm thanh ở đây: “Một trăm ba mươi bảy nghìn sáu trăm bốn mươi hai lượng, khoản đặt cược đầu tiên cứu giúp bách tính nghèo khó của Đông Lăng, một trăm ba mươi bảy nghìn sáu trăm bốn mươi hai lượng.”
Âm thanh trầm bổng, đặc biệt lôi cuốn người khác, mà người đó cố tình lặp lại số lượng bạc, rõ ràng chính là cám dỗ người ta.
Tất nhiên, con số này hoàn toàn không phải là con số thực, chỉ là Tô Vân Thanh theo lời của Phượng Khương Trần cố ý đưa ra để thu hút mọi người đặt cược và để giống như thật đã báo ra cả số lẻ.
“Trời ạ, mới nửa ngày đã có gần mười bốn vạn lượng.
Người đặt trúng không phải sẽ được chia bảy vạn lượng hay sao.” Bảy vạn lượng, có người nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên cuồng nhiệt.
Hoàn toàn là dùng nhỏ thắng lớn, người đặt trúng chắc chắn giàu lên trong một đêm.
Rất nhiều người không thể ngồi yên, trong lòng không khỏi xúc động.
“Tiểu nhị, tính tiền.”
Co cẳng chạy đến điểm đặt cược…
Trái ngược với quán trà trên phố, những nơi các công tử giàu có ra vào cũng đang bàn tán chuyện này, chỉ là họ không tập trung nhiều vào tiền bạc, mà là tận mắt quan sát.
“Ba ván, ta đặt cược Tô Quán có thể thắng Phượng Khương Trần ba ván đấu.” Một công tử áo gấm hô to.
“Thân là người Đông Lăng lại cược người ngoài thắng.
Ta cược Phượng Khương Trần sẽ thắng một ván, thắng một ván cũng là thắng.” Một người khác không cam lòng.
“Các ngươi nghe ta nói, luận về đàn là Tô Quán cô nương… luận về y là Phượng Khương Trần cô nương…” Một tường phái lý luận nào đó bắt đầu trình bày sự thật và giảng đạo lý, vừa giải thích, vừa viết lên tường những ưu điểm của cả hai, theo phần thắng: “Các ngươi xem, trong tám ván đấu, theo như ta suy đoán, chắc là Tô Quán cô nương sẽ thắng Phượng Khương Trần hai ván.”