Đối với Phượng Khương Trần mà nói, thầy thuốc mới là công việc chính của nàng còn những thứ khác đều là kiếm thêm, mặc dù sau khi đến thời gian và không gian này, thầy thuốc dường như chỉ là công việc kiếm thêm.
Đã quá lâu không động đến dao mổ, Phượng Khương Trần sợ tay mình không quen và cứng đơ, nên đã đặc biệt đến Tôn phủ kêu Tôn Tư Hành chuẩn bị cho nàng một vài con thỏ để nàng luyện tay.
căng thẳng, chỉ sợ mình làm sai chuyện gì, nói sai lời nào, hoặc là sa vào hố bẫy của đối phương, bị người ta bắt lỗi rồi lại ném vào thiên lao hoặc là đại lao Huyết Y Vệ.
Thiên vào và Huyết Y Vệ, Phượng Khương Trần hy vọng kiếp này bản thân sẽ không vào những nơi như vậy với thân phận là phạm nhân.
Quá đáng sợ.
Những loại chuyện như vậy chỉ cần trải qua một lần trong đời là đủ rồi.
Phải nói rằng, tầm nhìn của Phượng Khương Trần rất tốt.
Hiệu suất làm việc của Tô Vân Thanh tương đối cao.
Ngay khi Phượng Khương Trần giải phẫu con thỏ thứ năm, hạ nhân Cửu Vương phủ đã rơi vào thế dầu sôi lửa bỏng.
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Cửu Hoàng thúc, buổi tối, hạ nhân Cửu Vương phủ đồng loạt đi mua thuốc chữa phong hàn.
“Phủ Vĩnh Xương Bá, ngay cả một nhi tử cũng nuôi dưỡng không tốt thì làm sao có thể làm quan tốt.
Trong vòng hai ngày, ta muốn tất cả chứng cớ phạm tội ở phủ Vĩnh Xương Bá và trong vòng một tháng phải giải quyết gọn.
Bản vương không muốn nhìn thấy người của phủ Vĩnh Xương Bá trong hoàng thành.” Sử dụng lực lượng trong tối, chỉ trong một đêm là có thể máu nhuộm phủ Vĩnh Xương Bá, nhưng…
Khi có thể sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại, Cửu Hoàng thúc không bao giờ dùng lực lượng trong tối để âm thầm trừng trị một người, vĩnh viễn không có một hình phạt quang minh chính đại nào làm dao động.
Giết một người răn trăm người.
Hắn muốn dùng kết cục bi thảm của phủ Vĩnh Xương Bá để nhắc nhở các quý tộc trong hoàng thành, cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.
“Rõ.” Người áo đen đưa tin đến không nói đến nửa câu đã xoay người đi thi hành mệnh lệnh mà Cửu Hoàng thúc giao phó.
Đồng thời hắn cũng than thở trong lòng, tại sao, tại sao mỗi lần tin tức hắn đưa đến đều có liên quan đến Phượng Khương Trần, sau đó chủ tử lại không vui các kiểu, hắn không chỉ phải chịu đựng cơn lửa giận của chủ tử, mà còn phải chịu đựng luồng khí giết người của chủ tử.
Con mẹ nó! Sau khi hắn trở về nhất định phải điều tra kỹ, mỗi lần như vậy rốt cuộc là kẻ nào thả tin tức có liên quan đến Phượng Khương Trần đến trước mặt hắn.
Chậm hơn Cửu Vương gia nửa bước, Vương Thất cũng đã nhận được tin tức.
Tô Vân Thanh và Vương Thất tình cờ gặp nhau ở một quán trà, sau khi trò chuyện vài câu, Tô Vân Thanh đã vô tình tiết lộ đôi điều về chuyện của phủ Vĩnh Xương Bá, đồng thời cũng để lộ ra ý định muốn cùng Vương gia hợp tác làm ăn kiếm tiền.
Phải nói rằng, Tô Vân Thanh quả thực cẩn thận trong xử lý mọi việc.
Hắn rất rõ nếu chuyện của phủ Vĩnh Xương Bá lọt vào tai của những người khác ở Vương gia thì Phượng Khương Trần cũng sẽ bị liên lụy, chỉ có Vương Thất là kiêng dè danh tiếng của Vương Cẩm Lăng và lo lắng cho tính mạng của Phượng Khương Trần..