Phượng Khương Trần cười không nói gì, nàng biết Tô Vân Thanh đang rất gấp nên cũng không ngăn cản hắn, chỉ đưa ra điều kiện của bản thân: “Vân Thanh, lợi ích của ván cược này quá lớn, tốt nhất là ngươi nên lôi kéo thêm một vài người nữa, ăn một mình nguy hiểm rất lớn.
Yêu cầu của ta không cao, sau khi chuyện thành ta chỉ cần một nửa lợi nhuận.”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ lo liệu xong.
Sự việc cấp bách, ta cũng không ở lại lâu nữa, ta phải về thu xếp.” Tô Vân Thanh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi sùng sục khắp người.
Hắn tin rằng ván cược này nhất định sẽ thành công.
Chỉ nghe Phượng Khương Trần nói vậy, hắn đã kích thích có ý muốn đặt cược.
“Đợi tin tức tốt của ngươi.” Không giống như Tô Vân Thanh hưng phấn, Phượng Khương Trần từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.
“Khụ khụ, ta thất lễ rồi.
Ngươi yên tâm, chuyện này ta nhất định lo liệu xong.” Nhìn thấy Phượng Khương Trần bình tĩnh như vậy, Tô Vân Thanh cũng nén lại sự cao hứng trong lòng mình, vững bước đi ra ngoài, sau khi trở về phủ cũng không quên phái người đi tìm hiểu tại sao hôm nay Phượng Khương Trần lại khác thường.
“Ta tin ngươi.” Phượng Khương Trần rất hài lòng vì Tô Vân Thanh không hỏi tại sao nàng lại nghĩ ra trò đánh cược này, bởi vì nàng cũng không biết phải trả lời như thế nào khi hỏi tới.
Nghĩ đến luật đánh cược này, nhưng cũng phải công khai, nàng đã từng ở Myanmar thi hành một nhiệm vụ, nhìn thấy qua khả năng kiếm tiền của chính phủ Myanmar.
Như mọi người đều biết, ngọc thạch của Myanmar rất nổi tiếng.
Mỗi năm chính phủ sẽ tổ chức một cuộc giao lưu buôn bán ngọc thạch, chính là một sản phẩm phái sinh của ngọc thạch.
Nàng may mắn được tham gia một lần vào toàn bộ quá trình và nhìn thấy rõ cách đánh cược bằng ngọc thạch khiến mọi người trở nên giàu đột ngột và phá sản chỉ trong chốc lát như thế nào.
Bất kể người đặt cược và công ty kiếm tiền ra sao, kiếm tiền thực sự là chính quyền địa phương.
Nàng nhớ tới ở Myanmar có một trò đánh bạc, gọi là đánh bạc cao.
Cái gọi là đánh bạc cao chính là tiền đặt cược lớn, ngoài sức tưởng tượng của người bình thường.
Nàng đã từng tận mắt chứng kiến có người kiếm được hơn một tỷ chỉ với mười triệu trong trò chơi đánh bạc này.
Trò chơi cờ bạc bịp rất đơn giản, người đứng ra tổ chức đưa ra một chục khúc len và đánh dấu, sau đó yêu cầu mọi người tới đặt cược, đặt cược trong mười khúc len đó, khúc len nào có thể lấy ra ngọc thạch có giá trị cao nhất.
Trò chơi cờ bạc này không chỉ kiểm tra năng lực phân biệt bằng mắt mà còn kiểm chứng cả sự may mắn và độ giàu có.
Một lần đặt cược năm triệu, không có mức giới hạn, tiền bạn đặt không trúng đừng mong lấy lại, nhưng nếu đặt trúng, bạn có thể giống như những người cùng đặt trúng khác, theo tiền đặt cược mà phân chia bảy mươi phần trăm của tất số tiền cược.
Năm đó, nàng nhìn thấy một cô gái trẻ dùng mười triệu đặt cược một khối ngọc lạnh, có rất ít người đặt cược khối ngọc đó, cuối cùng lúc thánh toán tiền đặt cược, cô gái một mình lấy đi một trăm hai mươi lăm triệu.
Mà cô gái đó không phải là người thắng lớn nhất, người thắng lớn nhất chính là người đứng ra tổ chức, tức là chính phủ Myanmar, họ lấy đi ba mươi phần trăm số tiền đặt cược, gần hai trăm triệu.
Cờ bạc là một trò giải trí kích thích, dù ở thời đại nào cũng không thể cấm được.
Tiền đặt cược càng cao càng khiến người ta hưng phấn.
Rất nhiều người đều thích hưởng thụ trong quá trình đánh bạc, phấn khích và phát cuồng trước sự phân thắng bại sắp mở ra.
Phượng Khương Trần thừa nhận đánh bạc không phải chuyện tốt lành gì, nhưng nàng không phải là đức mẹ Ma-ri-a, có tiền để kiếm tại sao lại không kiếm.
Hơn nữa, nàng không bày ra trò đánh bạc, người khác cũng sẽ bày ra, vậy sao lại nhường cho cơ hội kiếm tiền cho người khác.
Tiền là thứ tốt đẹp, nàng đanh định ra tay với phủ Trấn Quốc Công, mà tiền thì tuyệt đối không thể thiếu…
Tô Vân Thanh làm việc, Phượng Khương Trần vẫn luôn yên tâm.
Sau khi tiết lộ chuyện phủ Vĩnh Xương Bá và ván đánh cược cho Tô Vân Thanh, Phượng Khương Trần không còn quan tâm đến điều đó nữa, toàn bộ tâm tư của nàng đặt vào việc làm thế nào cưa cụt chân tay và làm chân tay giả cho tây Lăng Thiên Vũ.